CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 143

lâng lâng.

Tiêu Sơ nghiêng đầu nhìn nàng, hơi cau mày rồi nhếch môi cười, cuối

cùng y mới thở dài vừa bất đắc dĩ vừa bao hàm cả sự cưng chiều. Y đưa tay
kéo nàng lại bên cạnh mình, ra hiệu cho nàng ngồi xổm xuống, gỡ bím tóc
đã bị rối bời từ lúc nàng giằng co với Lâm Nam, tết lại lần nữa, cuối cùng tỉ
mỉ sửa lại phần tóc mái cho nàng rồi mới cười, búng nhẹ mũi Bạch Hạ, nói:
“Muội đó… Được rồi! Chúng ta về thôi!”

“Ừm…”

Tất cả chuỗi động tác dịu dàng tỉ mỉ, thuần thục lưu loát, cứ tự nhiên như

thể y đã làm đi làm lại vô số lần rồi, Bạch Hạ vốn đã ngẩn người, lúc này
nàng hoàn toàn mất khả năng phản ứng luôn.

Nàng giống hệt như con rối gỗ chỉ biết nghe theo từng mệnh lệnh mà cử

động, ngoan ngoãn theo Tiêu Sơ ra khỏi phòng ngủ. Thậm chí từ đầu đến
cuối nàng cũng không nhớ ra nổi mà nhìn người bệnh đang nằm liệt giường
kia một cái, thân là đại phu, quả thật là quá mức đáng trách…

Mãi cho đến khi trở về Tiêu phủ, đầu óc của Bạch Hạ vẫn chưa thể hoạt

động, nên sự sùng bái đang cuộn chảy mãnh liệt trong lòng nàng cũng bị
nén chặt không nói ra được.

Chỉ vài câu nói giản đơn và vài hành động bình thường của Tiêu Sơ đã

đủ để khiến cho sự ám muội do Lâm Nam cố ý tạo ra trước đó biến mất
tăm. Bởi vì y cực kỳ tự tin vào bản thân nên mới có thể bỏ qua tất thảy
những lời nói và hành động của hắn, cả sự xem thường lờ đi sự có mặt của
hắn nữa chứ, đúng là tức chết người không đền mạng mà…

Nói một cách ngắn gọn, nếu những gì Lâm Nam làm chỉ dừng lại ở

những hành động theo cảm tính vào lúc mới yêu, thì Tiêu Sơ đã thong dong
bước vào giai đoạn đính ước trọn đời, không còn cảm giác khi thấp thỏm
tương tư nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.