CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 174

Nàng còn chưa nói hết, vòng eo đã bị ôm chặt, hai cánh tay vốn nghiêm

chỉnh buông thõng hai bên, không biết từ lúc nào đã vòng lên rồi.

Bạch Hạ khẽ chớp mắt, yên lặng mỉm cười rồi như thể đã chìm vào trong

hồi ức mà tiếp tục tự độc thoại, nàng hoàn toàn không hề che giấu nỗi nhớ
nhung và sự buồn bã: “Chữ viết của Chiêu ca ca mới gọi là đẹp, muội cố
gắng tập lâu như vậy nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể bắt chước được cách
viết mà không thể học được khí chất trong nó. Cha nói, nữ nhi không cần
phải học mấy thứ vô dụng đó, cứ thoải mái sống một đời cho thật vui vẻ là
được rồi! Nhưng muội thật sự rất muốn viết chữ thật đẹp, dù thế nào đi nữa,
ít nhất cũng phải có được một thứ gì đó có thể khiến cho Chiêu ca ca khen
ngợi chứ…”.

“Muội muốn được huynh ấy khẳng định đến vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, huynh ấy là Chiêu ca ca của muội mà!”.

Tiêu Sơ hừ khẽ một tiếng, không nói thêm gì nữa, song y đột nhiên di

chuyển chiếc xe lăn mang theo Bạch Hạ vào trong thư phòng, đi thẳng tới
bên bàn, y mở giấy Tuyên Thành ra rồi ra lệnh: “Cầm bút vẽ lên đi”.

“Hả? Dạ…” Bạch Hạ ngoan ngoãn làm theo, đôi mi dài chớp chớp, diu

jngoan như một chú dê con: “Rồi sao nữa?”.

Một tay Tiêu Sơ ôm eo nàng, tay kia nắm lất tay cầm bút của nàng. Đầu

bút lưu loát di chuyển trên giấy, nét mực hiện lên từng chút từng chút một.
Chỉ chốc lát sau, mộtchú hồ ly đang đứng trên vách núi ngửa đầu ngắm
trăng sinh động như thật đã xuất hiện trên trang giấy.

“Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dạy muội vẽ tranh.”

“Bây giờ muội mới học, có phải hơi muộn rồi hay không?”

“Cái đó thì phỉa xem ai là người dạy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.