CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 196

Nàng giơ ngón trỏ tay phải mang vết thương rõ ràng lên trước mặt huơ

qua huơ lại, lẩm bẩm một mình: “Huynh ấy không thấy sao…”.

Lúc dùng bữa tối, Tiêu Sơ ăn không nhiều, Chiến Phong đã thoát khỏi

hình phạt ngồi cũng không ăn nhiều lắm, còn Bạch Hạ dường như lại ăn rất
ngon miệng, đến mức cả gương mặt nàng đỏ bừng lên, ngay cả tô canh bổ
vốn đặc biệt làm cho Tiêu Sơ cũng bị nàng uống hết một nửa.

Tiêu Sơ vẫn luôn mỉm cười nhìn nàng, chốc chốc lại gắp thức ăn, xới

thêm cơm cho nàng, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng trò chuyện đôi ba câu. Bầu
không khí trong phòng rất thoải mái.

Dùng bữa xong, mỗi người tự về phòng mình nghỉ ngơi.

Không biết có phải do ăn quá no hay không mà Bạch Hạ lại ngủ không

yên, nàng trằn trọc mãi. Cuối cùng không chịu nổi nữa, nàng ngồi dậy luôn,
nàng ngồi trên giường ngẩn người một lúc, sau đó liền dứt khoát khoác áo
choàng lên rồi ra khỏi phòng.

Hôm nay vừa mới đổ một cơn mưa lớn, nên đêm đông lại càng lạnh thấu

xương hơn, phủ đệ yên ắng chỉ có thể nghe được tiếng gió lạnh thổi xào
xạc.

Đứng trước cửa phòng ngước đầu nhìn bầu trời không trăng không sao,

tối đen như mực, Bạch Hạ bỗng cảm thấy một cảm giác phiền não bất an vô
cớ ập đến.

Nàng hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng cất bước, quấn chặt tấm áo

bông mỏng manh, lặng lẽ đi tới tiểu viện quen thuộc.

Chắc hẳn y đã ngủ rồi, trong phòng tối om, chỉ có mỗi chiếc đèn lồng

treo trên mái hiên đang lắc qua lắc lại dữ dội, tỏa ra ánh sáng lập lòe kỳ dị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.