CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 197

Khinh công của Bạch Hạ không tồi, cho nên mấy chuyện như làm kẻ

trộm bay xuyên tường vào đương nhiên là thuận buồm xuôi gió khỏi phải
nói.

Sau khi vào tiểu viện, Bạch Hạ dán tai vào cửa phòng Tiêu Sơ cẩn thận

lắng tai nghe, tiếp đó móc thanh chùy thủ bên mình ra rồi thành thạo khều
then cái cửa, lách mình đi vào.

Trong phòng rất tối, màn trướng buông thấp, loáng thoáng nhìn thấy

người nằm trên giường đang ngủ rất say, không hề động đậy.

Trong lòng Bạch Hạ bỗng nổi lên dự cảm không lành, võ công Tiêu Sơ

rất cao cường, tuyệt đối không bao giờ có chuyện người khác đã lẻn vào
phòng mình mà vẫn chẳng phát giác ra.

Bước nhanh về phía trước xem thử, nàng vừa tới bên giường đã suýt nữa

bị con vật màu trắng nằm sấp bên cạnh dọa cho gào lên thất thanh. Nàng
định thần nhìn kỹ lại, thì ra là Chiến Phong đang ngủ chẳng còn biết trời
trăng gì, còn phát ra tiếng ngáy trầm trầm. Loài sói cực kỳ cảnh giác, bây
giờ nó như vậy chắc chắn đã bị hạ dược rồi.

Sự lo lắng trong lòng Bạch Hạ tức khắc chuyển thành kinh ngạc, không

kịp suy nghĩ gì thì tấm rèm đã bị kéo ra, còn chưa nhìn rõ tình hình, một
thứ gì đó lạnh buốt đã đâm tới ngay ấn đường của nàng.

“Hạ Hạ?”, Tiêu Sơ chỉ mặc mỗi áo lót nhổm người dậy khỏi giường, vẻ

mặt kinh ngạc, trong tay đang cầm một thanh đoản kích(*) dài chừng nửa
xích(**) được chế tạo khéo léo, toàn thân đỏ như máu.

(*) đoản kích: một loại vũ khí lạnh thời xưa

(**) xích: đơn vị đo chiều dài, một xích bằng khoảng 1/3 mét

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.