CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 202

“Hạ Hạ… thế này hình như không thỏa đáng lắm đâu…”

Bạch Hạ nằm nghiêng người bên cạnh Tiêu Sơ, lấy tay chống đầu, nháy

nháy mắt, trên má hiện lên hai lúm đồng tiền ngọt ngào đáng yêu: “Đại phu
trông coi người bệnh chỉ là làm tròn chức trách của mình thôi, có gì đâu mà
không thỏa đáng?”.

Tiêu Sơ nghẹn lời: “Ta rất ổn, không cần muội trông”.

Bạch Hạ bĩu môi, đưa tay lên sờ trán y: “Ổn gì mà ổn, trán huynh nóng

đến mức sắp chiên trứng trên đây được luôn rồi! Huynh mau ngủ yên một
đêm đi, cho ra mồ hôi, nếu lúc trời sáng vẫn chưa hết sốt thì phải mau
chóng gọi người đi bốc thuốc. Không có Tứ Muội ở đây, để hạ nhân khác
qua đây muội cũng không yên tâm”.

Nói đến đây vẻ mặt nàng cũng nghiêm túc hẳn lên: “Chuyện giữa huynh

với đám thích khách đó muội không quan tâm. Nhưng tối hôm nay, muội
tuyệt đối không để cho huynh mạo hiểm. Chí ít cũng phải chờ sau khi thân
thể huynh khỏi hẳn và Tứ Muội trở về rồi nói sau. Do đó muội nhất định
phải ở đây mới được, cho dù bọn chúng có tới thật đi chăng nữa, nếu thấy
có người ở trong này cũng sẽ tạm thời lui đi”.

Nàng đã nói đến mức này, Tiêu Sơ đành phải mỉm cười bất đắc dĩ: “Xin

tuân theo sự dặn dò của thần y”.

“Thế mới ngoan chứ!”, Bạch Hạ xoay người ngoiò dậy: “Muội đi lấy

thêm chăn tới, đêm hôm nay phải ngủ cùng một giường với huynh!”.

Tuy Tiêu Sơ vẫn cảm thấy có chút không ổn, song trên người bị thương

còn sốt cao, thêm vào đó tâm sự rối rắm, cả thể lực và tinh lực đều sớm cạn
kiệt, quả thật không thể cố gắng chống đỡ thêm được nữa nên cũng chẳng
hơi đâu mà để ý tới nàng, thế là y không nói nhiều nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.