CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 213

thấy nhiều thứ như vậy. Nếu là người vô tâm, rất nhiều thứ nhìn thấy mà lại
xem như không thấy…”.

Ngón tay nàng có vết thương, người nọ không thấy. Sắc mặt trắng bệch

do mất quá nhiều máu của nàng, người nọ cũng không nhìn thấy.

Cho nên, nàng đau buồn, nàng bất an, nàng ruột gan rối bời, nàng cố

gắng gượng cười… phải chăng tất cả người nọ đều không nhìn thấy…

Suy cho cùng đã hai ngày nàng không được nghỉ ngơi đàng hoàng, trong

những lúc trạng thái tinh thần không tốt, con người ta khó tránh khỏi yếu
đuối hơn thường ngày, bởi vậy Bạch Hạ càng nghĩ càng thấy tủi thân, càng
tủi thân nàng càng buồn muốn khóc, nàng cố gắng nhịn rồi lại nhịn, cuối
cùng không nhịn nổi nữa, nước mắt vừa rơi liền không thể kìm lại, nàng úp
mặt trong lòng Lâm Nam, nước mắt cứ không ngừng tuôn chảy.

Ngõ nhỏ hai người đang đứng tuy khá yên tĩnh, nhưng sớm muộn gì

cũng có người đi ngang qua, quen nhau lâu rồi, Lâm Nam vẫn chưa từng
thấy nàng khóc thương tâm như vậy, gã hoàn toàn không biết phải an ủi ra
sao, nhất thời luống cuống chân tay. Ngập ngừng một lát rồi quyết định ôm
lấy eo nàng, nhún người nhảy lên nóc nhà cạnh đó, đây cũng xem như là
một mảnh trời yên tĩnh dành riêng cho hai người.

Bạch hạ lại chẳng để tâm tới mà cứ khóc mãi không thôi, ban đầu nàng

chỉ yên lặng rơi lệ, về sau liền nghẹn ngào nức nở ra tiếng giống như khóc
hết nước mắt của cả một đời vậy, chẳng mấy chốc đã làm ướt hết vạt áo
Lâm Nam.

Lâm Nam không còn cách nào khác đành phải để mặc cho nàng trút hết

ra, chỉ thầm mong sao nàng đừng khóc òa lên, bằng không nhất định sẽ
khiến cho một đám đông dân chúng không hiểu rõ sự tình tập trung lại
ngẩng đầu mà xem mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.