CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 217

Bạch Hạ thấy trong tay người này đang cầm hai cuộn giấy vừa dài vừa

to, giống như bản đồ trong quân sự, không khỏi có chút nghi hoặc: “Các
người muốn đi đâu…”.

“Thì ra là đi phủ nha à…”, Bạch Hạ ngẩn người, rồi mỉm cười: “Ta cứ

tưởng là…”.

Tiêu Sơ nhíu mày, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, dịu dàng khẽ nói: “Khi ta

tỉnh lại không nhìn thấy muội, cứ tưởng muội đã về phòng nghỉ ngơi rồi,
sau đó liền có người tới báo…”.

“Cần gì phải giải thích mấy chuyện này với muội? Nếu đã khiến cho

huynh không bận tâm tới bệnh tình của mình thì chắc chắn phải là chuyện
cực kỳ cấp bách, mau đi đi, đừng để lỡ việc”, Bạch Hạ mỉm cười rút tay lại,
phóng khoáng vỗ vỗ vai tùy tùng: “Hầu gia các người bệnh nặng chưa khỏi,
không có sức đâu, ngươi phải hầu hạ y cho cẩn thận, nếu như xảy ra chuyện
gì bất trắc thì ta sẽ chỉ hỏi tội ngươi thôi đấy!”.

Tên tùy tùng kia đương nhiên là cực kỳ khí khái vỗ ngực nhận lời.

Tiêu Sơ nhìn Bạch Hạ, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Hạ Hạ…”.

Bạch Hạ khoát tay, lớn tiếng ngắt lời y: “Được rồi, được rồi, huynh lại

trở nên dài dòng như thế từ khi nào thế!”.

Lúc này Lâm Nam mới tiến lên một bước, đứng sóng vai với Bạch Hạ,

nghiêm túc nói: “Tiêu huynh cứ đi làm việc chính sự của mình. Bạch Tiểu
Hà đã có ta chăm sóc rồi, huynh yên tâm!”.

Bạch Hạ vội vàng gật đầu: “Không sai, không sai, nhất quyết đừng vì

muội mà để lỡ đại sự của huynh”.

Sắc mặt Tiêu Sơ hơi trầm xuống, khớp ngón tay đặt trên tay vịn của

chiếc xe lăn đã dần trắng bệch, nhưng cuối cùng y vẫn không nói thêm gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.