CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 280

Giọng nói của Tiêu Sơ không lớn, nhưng trong cơn gió lạnh thấu xương lại
không hề bị lấn át, từng câu rõ ràng: "Nhưng đồng thời như vậy cũng có
nghĩa là gì, chắc hẳn muội rõ hơn ta. Hạ Hạ, nếu muội chọn lựa ở lại, có lẽ
ta thật sự chẳng thể làm được gì cho muội, thậm chí không thể ở bên muội
cả đời này. Có điểu chí ít ta vẫn có thể cho muội một điều...".

Y chầm chậm tiến về phía trước nửa bước, cử động có chút trúc trắc, khó

khăn, nụ cười trên gương mặt y lại như thể có thể tỏa sáng trong bóng đêm
vô tận: "Ban đầu ta sống tiếp chính là vì người nhà và trách nhiệm. Sau này
ta sẽ vì muội mà sống tiếp. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi khắcta đều không bao
giờ bỏ cuộc!".

Bạch hạ nhìn y, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Muội cũng vậy".

Tiêu Sơ không nghe rõ: "Sao cơ?".

"Muội nói là...", Bạch Hạ khom mình chui ra khỏi cửa, đứng trên càng xe

nói: "Trước đây huynh "chân không tiện vẫn còn có hông", bây giờ cả chân
và hông huynh đều có rồi chỉ là không biết lúc dùng có tiện hay không
thôi".

"..."

Sự thật chứng minh, cả chân và hông của Tiêu Sơ đều không ổn cho lắm.

Bạch Hạ nói xong đang định nhảy từ trên xe xuống, nào ngờ không cẩn

thận chân lại bị trượt, Tiêu Sơ thấy vậy vội la lên: "Cẩn thận", đồng thời
theo tiềm thức dang rộng hai cánh tay làm tư thế bảo vệ.

Lúc này, áo bào đen tuyền của y bị cơn gió đêm thổi tới khiến nó dán sát

vào thân thể, hiện lên những đường cong gầy gò mà cương nghị. Mái tóc
đen dài tung bay có vài sợi khẽ khàng phất phơ qua gò mà mang theo nụ
cười nhẹ nhàng của y, tựa như một chiếc lông vũ đang phe phẩy trong lòng
vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.