CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 281

Bạch hạ chỉ cảm thấy bên tai ong ong, lỗ mũi nóng lên, chân nàng lập tức

nhún một cái, dùng một khí thế như sói đói vồ mồi, như mãnh hổ xuống núi
mà... đẩy y ngã xuống...

Suy cho cùng Tiêu Sơ đã ngồi trên xe lăn lâu ngày, hơn nữa trong người

vẫn còn mang độc, bây giờ tuy có thể tạm thời đứng dậy được nhưng chân
y thực sự rất yếu, sao có thể chịu nổi sức lực mạnh như vậy, thế là hai chân
liề mềm nhũn, y ngã lăn xuống đất, hơn nữa còn bị xụm cả sống lưng.

Y rên rỉ nhíu mày, Bạch Hạ lập tức hoảng hồn, lúng ta lúng túng muốn

bò dậy, miệng còn nói liên hồi: "Xong rồi, xong rồi, xong rồi, huynh có bị
thương không? Có ngã không? Có chỗ nào đau không? Có chỗ nào khó
chịu không? Muội nhất thời xúc động quên huynh vẫn còn là con ma ốm, là
cái ấm sắc thuốc nên mới hành động lỗ mãng, không biết thương hương
tiếc ngọc...".

Tiêu Sơ vốn cũng chẳng bị làm sao, nhưng vì mấy lời này của nàng mà

suýt nữa tức sóc cả mông. Y dang hai tay dùng lực kéo nàng xuống lại, ôm
vào lòng rồi hạ thấp giọng nói: "Ta là con ma ốm, là cái ấm sắc thuốc á?".

Bạch Hạ không kịp đề phòng lại nằm xoài xuống, mũi đập vào cằm ý,

nàng ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt sáng rực ẩn chứa nét cười,
tuy trong lòng đã nhộn nhạo không yên nhưng vẫn ương ngạnh đáp: "Muội
nói phải tức là phải, huynh đừng có nghi ngờ khả năng phán đoán của
muội!".

"Được rồi...", Tiêu Sơ khẽ bật cười, vòng tay càng siết chặt thêm: "Thế

còn thương hương tiếc ngọc thì phải giải thích sao đây?".

Bạch Hạ chớp chớp mắt, hai tay chống lên ngực y, nhướn người lên

trước, nhanh như chớp cắn nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt của y: "Thì chính là ý
này đây nè!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.