CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 384

Một lúc lâu sau, Tiêu Sơ mới mở cửa, chậm rãi đi ra ngoài, không khí

tràn ngập mùi lưu huỳnh nhàn nhạt, nó chui vào trong mũi, nhanh chóng di
truyện khắp cơ thể, dấy lên một cơn đau bỏng rát.

Cho dù không nhìn thấy tận mắt cũng không khó để tưởng tượng ra màn

pháo hoa đó đẹp đến lay đông lòng người như thế nào, đồng thời không
khó để tưởng tượng ra khi người kia ngửa đầu nhìn từng đóa hoa đó rực rỡ
nở rộ, vẻ mặt xinh đẹp rạng ngời nhường nào.

Tô Tử Chiêu đối với Bạch Hạ không chỉ có sự quan tâm vô bờ, che chở

từng li từng tí, mà còn hao tổn tâm tư chọc cho nàng vui, khiến nàng hạnh
phúc.

Hai chuyện này, y không thể làm được.

Thế nào mới gọi là yêu một người, rồi lấy cái gì để đi yêu người ấy…

Trong lúc vô thức y đã đi tới bên ngoài phòng dành cho khách, mùi lưu

huỳnh dường như càng nồng hơn. Y ngẩng đầu nhìn lên, trên trời thỉnh
thoảng còn bay lên một làn khói trắng mỏng, chứng kiến cảnh đẹp và tiếng
cười vui trước đó.

Trong viện tử truyền đến tiếng nói chuyện, một giọng nói trong trẻo, một

giọng trầm ấm, giống như tiếng gió thổi trong khe núi hòa vào tiếng nước
suối chảy.

Tiêu Sơ cúi đầu, đột nhiên mỉm cười.

Sự vui vẻ thoải mái này nếu đã không thuộc về y thì cũng không nên

quấy rầy làm gì.

Vừa đúng lúc đó, bỗng vang lên tiếng bước chân, suy trong lòng biết

rằng mình nên nhanh chóng rời đi, song thân thể y lại không thể cử động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.