CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 504

Nàng nói: Huynh hãy hữa với muội, huynh sẽ tiếp tục sống vì muội. Vậy

thì muội cũng hứa với huynh, sẽ không chết trước mặt huynh…

Căn cứ theo thời gian, có lẽ nàng đã sớm biết được mình mắc phải bệnh

nan y, không muốn khiến cho người nhà đau lòng buồn phiền nên đã bỏ nhà
ra đi. Sở dĩ hành vi, cử chỉ của nàng lại thay đổi, không còn hoạt bát lỗ
mãng như trước nữa, có lẽ bởi vì bệnh tình đã nặng thêm.

Cách đây không lâu, Tô Tử Chiêu đến tìm nàng, nhất định là để nói cho

nàng biết, bệnh của nàng có thể trị được.

Cho nên, khi đó nàng mới hành xử khác thường như vậy, mà y lại cứ

tưởng tình cảm của nàng đang dao động.

Phải như thế nào mới có thể vui vẻ lạc quan đối mặt với quãng đời ngắn

ngủi còn lại kia chứ? Phải như thế nào, nàng mới có thể đưa ra quyết định
sống một mình?

Người ta luôn nghĩ rằng, nhường hy vọng sống cho kẻ khác mới là vĩ đại,

mới là cao thượng, là điều đáng quý, khó khăn nhất trên thế gian. Tuy
nhiên, có đôi lúc, điều khốn khổ nhất không phải chỉ có cái chết, mà là phải
sống tiếp.

Bởi lẽ chết đi rồi thì chẳng biết được chuyện gì nữa, mà người tiếp tục

sống thì lại phải dùng cả cuộc đời dài đằng đẵng để khắc ghi, nhớ nhung,
để trải qua tất cả nỗi đau khi phải sống cô độc một mình,

Tiêu Sơ hơi ngửa đầu, khép mắt, hồi tưởng lại mỗi một cảnh tượng trong

quá khứ.

Từng cử chỉ, từng cái nhăn nhó, từng nụ cười đều rõ ràng như vậy, rõ

ràng đến mức y có thể nhận ra được lúm đồng tiền bên trái nông hơn bên
phải một chút, chiếc răng nanh bên phải dài hơn bên trái một tẹo. Song, cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.