CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 97

Thân thủ của người ngồi trên ngựa hết sức phi phàm, dung mạo cũng

khôi ngô tuấn tú.

Thoạt trông hắn khoảng hơn hai mươi tuổi, mày kiếm xếch cao, mắt

phượng hẹp dài, sống mũi thẳng tắp, đôi môi kiên nghị, đặc biệt là nước da
màu đồng, cặp mắt màu nâu, cùng mái tóc tung bay ánh lên sắc nâu, càng
khiến hắn trở nên nổi bật.

Tuy nhiên, lời nói, cử chỉ của hắn lại toát ra sự tùy tiện và ngang ngược

khó mà che giấu, rất có phong thái của công tử quyền quý.

“Bạch Tiểu Hà*, cuối cùng thì ta cũng bắt được nàng rồi!”

* Tiểu Hà: Con tôm nhỏ.

“Ta đã nói với ngươi mấy trăm lần rồi, ta là Bạch Hạ, không phải Bạch

Tiểu Hà! Đầu của ngươi bị cửa kẹp hay là bị lừa đá hả?!” Ban đầu Bạch Hạ
vẫn còn hoảng sợ chưa hoàn hồn nổi, lúc sau thấy rõ người tới là ai thì bèn
nổi trận lôi đình: “Ngươi lại còn dám giục ngựa đụng chết ta!”.

Người nọ ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng. “Tiểu Hà ngoan như thế,

sao mà ta nỡ làm vậy được? Thiếu gia chỉ muốn cùng cưỡi ngựa ngắm cảnh
thi với nàng thôi!”

“Ta khinh! Không phải ngươi đã đi rồi sao? Sao lại còn xuất hiện nữa?

Chẳng lẽ ngay cả Tây Thiên cũng không chịu thu nạp ngươi à? Đúng là oan
hồn không tan mà!”

“Đương nhiên là bởi vì Hồ Tam nói với ta rằng ở đây có một vị cô nương

tuyệt sắc, nên ta mới cất công quay lại để chiêm ngưỡng dung nhan của
nàng ta. Chẳng qua cũng may nhờ thế ta mới tìm thấy nàng, bằng không
chẳng phải ta đã để cho con tôm nhỏ là nàng lọt lưới mất rồi sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.