CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 110

trắng muốt rồi kiêu hãnh bước đi.

Người tiếp theo tiến đến là một phụ nữ đang đẩy xe nôi.
"Cái này để làm gì?" chị ta nghi ngờ hỏi khi bà Thị trưởng lại gần.
"Một bông cho chị, một bông cho em bé," bà Thị trưởng nói.
Bà ghim bông hoa lên áo khoác của người phụ nữ. Bà dùng băng dính

đính bông hoa lên áo đứa bé.

"Nhưng là để cho cái gì?" người phụ nữ hỏi.
"Đây là một nghi thức của khu Phố cổ," bà Thị trưởng giải thích đại khái.

"Một truyền thống”

Bod đi tiếp. Đâu đâu nó cũng thấy trên áo mọi người có ghim hoa trắng. Ở

các góc phố khác, nó đi qua mấy người đàn ông đã đi cùng bà Thị trưởng,
mỗi người đều xách một chiếc giỏ và đang phân phát hoa cho người qua
đường. Không phải ai cũng nhận, nhưng phần lớn bọn họ đều cầm lấy một
bông.

Tiếng nhạc vẫn đang vang lên: ở đâu đó, bên rìa nhận thức, trang nghiêm

và kỳ lạ. Bod nghiêng đầu sang một bên, cố đoán xem tiếng nhạc từ đâu đến,
nhưng không đoán nổi. Tiếng nhạc tràn ngập không gian, tràn ngập khắp nơi
nơi. Tiếng nhạc phát ra từ những lá cờ và vải bạt trên mái hiên đang lật phật
trong gió, phát ra từ tiếng xe cộ ầm ì ở phía xa, phát ra từ tiếng chân người
bước đi trên đá lát đường khô hanh...

Và khi ngắm mọi người đang vội vã quay về nhà, Bod nhận thấy một điều

kỳ lạ. Họ đang bước theo nhịp nhạc.

Người đàn ông có râu, đầu đội khăp xếp đã gần hết hoa trong giỏ. Bod

bước đến chỗ ông ta.

"Xin lỗi ông," Bod nói.
Ông ta giật nảy người. "Ta không trông thấy cháu," ông nói, vẻ trách cứ.
"Cháu xin lỗi” Bod nói. "Cháu xin một bông được không ạ?"
Người đàn ông đội khăn xếp liếc nhìn Bod vẻ nghi ngờ. "Cháu sống gần

đây à?" ông ta hỏi.

"Ồ, vâng ạ," Bod đáp.
Ông ta liền đưa cho Bod một bông hoa. Bod cầm lấy bông hoa, kêu lên

"Ui da," khi bị cái gì đó đâm vào ngón tay cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.