CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 112

Người phụ nữ đẩy xe nôi mà nó trông thấy lúc trước giờ đến đứng bên

cạnh nó, bế đứa con trên tay, đầu lắc lư theo tiếng nhạc.

"Nhạc chơi được bao lâu rồi ạ?" Bod hỏi, nhưng chị ta không đáp lại mà

chỉ tiếp tục lắc lư người và mỉm cười. Bod nghĩ rằng bình thường chị ta
không hay mỉm cười cho lắm. Và khi nó dám chắc rằng chị ta đã không nghe
thấy câu hỏi của nó, rằng nó đã tàng hình, hoặc chỉ đơn giản là chị ta không
chú ý nên chẳng nghe được lời nó, thì chị ta bỗng thốt lên, "Trời đất ơi. Cứ
như Giáng sinh ấy." Chị ta nói như trong mơ, như đang ngắm nhìn bản thân
mình từ bên ngoài. Rồi cũng bằng cái giọng mơ màng ấy, chị ta tiếp "Nó làm
tôi nhớ đến bà dì Clara, em gái bà ngoại tôi. Sau khi bà tôi mất vào đêm trước
lễ Giáng sinh chúng tôi thường dến chơi nhà dì, và dì chơi đàn trên cây piano
cũ, có khi còn hát nữa, và chúng tôi ăn sô cô la với hạt dẻ, nhưng tôi không
nhớ nổi một bài nào dì đã hát. Nhưng tiếng nhạc này, nghe như tất cả những
bài hát ấy đang vang lên cùng một lúc vậy."

Đứa bé ngả đầu lên vai chị ta như đang ngủ, nhưng ngay cả bàn tay của bé

cũng khẽ đu đưa theo tiếng nhạc.

Rồi tiếng nhạc dừng lại và sự im lặng bao trùm khắp quảng trường, một sự

im lặng bóp nghẹt mọi tiếng động, như cái im lặng lúc trời đổ tuyết, tất cả các
âm thanh khác đều chìm vào bóng tối, như bị nuốt chửng bởi những thân
hình trên quảng trường, không một ai giậm chân hay nhúc nhích, thậm chí
gần như không dám thở.

Đâu đó gần bên có tiếng đồng hồ đổ chuông: mười hai tiếng chuông báo

hiệu nửa đêm, và rồi họ xuất hiện.

Họ đi xuống từ trên đồi thành một đoàn điễu hành chậm rãi, tất cả đều

bước nghiêm trang, mỗi hàng có năm người, chen kín con đường. Bod biết
họ, hay ít ra cũng là phần lớn bọn họ. Ở hàng đầu tiên, nó nhận ra Má
Slaughter, Nam tước Josiah Worthington, ông bá tước già đã bị thương trong
cuộc Thập Tự Chinh rồi qua đời ngay khi quay về nhà, cùng với bác sĩ Trefu-
sis, tất cả bọn họ trông đều vô cùng nghiêm nghị và trang trọng.

Trong đám người đứng trên quảng trường có những tiếng kêu hoảng hốt.

Một người òa khóc và nói, "Cầu Chúa phù hộ cho chúng ta, ngày phán quyết
đến rồi!" Nhưng phần lớn bọn họ chỉ đứng trố mắt nhìn, không hề ngạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.