CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 116

"Một ngày nào đó," bà đáp, chiếc váy mạng nhện của bà sáng lên óng ánh.

"Một ngày nào đó. Ai cũng sẽ được cưỡi nó."

"Bà hứa chứ ạ?"
"Ta hứa”
Thế rồi buổi khiêu vũ kết thúc. Bod cúi đầu thật thấp chào người bạn nhảy

của mình, và chỉ đến lúc đó nó mới thấy mệt nhoài, như thể nó đã khiêu vũ
hết giờ này sang giờ khác. Nó cảm thấy mọi cơ bắp trên người đều đang lên
tiếng kêu ca vì đau nhức. Nó đã hết cả hơi.

Một chiếc đồng hồ đâu đó lại đổ chuông, và Bod đếm từng hồi chuông.

Mười hai tiếng. Nó băn khoăn không biết buối khiêu vũ đã kéo dài suốt mười
hai tiếng, hay hai mươi tư tiếng, hay không một giây phút nào đã trôi qua kể
từ khi buổi khiêu vũ bắt đầu.

Nó vươn người đứng thẳng lên, rồi nhìn quanh mình. Những người chết đã

biến mất cùng Phu nhân Xám. Chỉ còn lại những người sống đang lục tục kéo
về nhà - rời khỏi quảng trường, vẻ cứng đờ, ngái ngủ, như những người vừa
thức dậy sau giấc ngủ sâu, bước đi mà không tỉnh táo thật sự.

Quảng trường phủ kín những bông hoa nhỏ trắng muốt. Tựa như một đám

cưới vừa diễn ra ở đó vậy.

º º º

Chiều hôm sau, Bod thức dậy trong ngôi mộ của gia đình Owens với cảm
giác rằng nó đang nắm giữ một bí mật vô cùng trọng đại, rằng nó vừa làm
một điều gì đó rất quan trọng, và nóng lòng muốn được nói về chuyện đó.

Khi bà Owens dậy, Bod liền nói, "Tối qua vui tuyệt mẹ ạ!"
Bà Owens bảo, "Thế à?"
"Mọi người đều khiêu vũ” Bod nói. "Tất cả mọi người. Dưới Phố cổ."
''Thật thế sao?" bà Owens khịt mũi hỏi lại. "Nhảy cơ à? Con biết là con

không được phép đi xuống phố cơ mà."

Bod biết rõ khi mẹ nó đang trong tâm trạng như thế này thì tốt hơn hết là

không nên tìm cách nói chuyện với bà. Nó liền chạy ra khỏi mộ, bước vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.