CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 118

"Chú đã nhìn thấy mà! Chú đã đứng xem mọi người khiêu vũ! Người sống

và người chết! Tất cả đã nhảy với nhau. Tại sao không ai chịu nói về chuyện
ấy cả?"

"Bởi vì trên đời có những điều huyền bí. Bởi vì có những điều mà chúng

ta không được phép nhắc đến. Bởi vì có những điều mà họ không nhớ được”

"Nhưng chú đang nói về nó đấy thôi. Chú cháu mình đang nói về Vũ hội

Tử thần đấy thôi."

"Chú không tham dự buổi khiêu vũ ấy” chú Silas
nói.
"Nhưng chú đã trông thấy."
Chú Silas chỉ đáp lại, "Chú không biết mình đã nhìn thấy gì."
"Cháu đã khiêu vũ với bà phu nhân ấy, chú Silas ạ!" Bod reo lên. Người

bảo trợ nhìn nó vẻ gần như đau đớn, và Bod bỗng thấy sợ hãi, như một đứa
bé vừa đánh thức một con báo đang ngủ.

Nhưng chú Siias chỉ nói, "Chúng ta sẽ không nói về chuyện này nữa."
Bod suýt thốt lên một điều gì đó - có hàng trăm điều nó muốn nói, mặc dù

có thể sẽ không khôn ngoan chút nào khi nói lên những điều ấy - nhưng nó bị
sao nhãng bởi một thứ khác: một âm thanh xào xạc, êm ái, nhẹ nhàng, và một
cái gì đó chạm vào mặt nó, dịu dàng như một chiếc lông mát lạnh.

Lập tức nó quên hết mọi ý nghĩ về buổi khiêu vũ, và nỗi sợ của nó được

thay thế bởi một niềm vui sướng kinh ngạc.

Đó là lần thứ ba trong đời nó được trông thấy cảnh này.
"Chú Silas, nhìn này, tuyết rơi rồi!" nó reo lên, niềm vui tràn ngập trong

lòng, trong tâm trí nó, không chừa lại chỗ cho bất kỳ ý nghĩ nào khác nữa.
'Tuyết rơi thật rồi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.