CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 122

Chương 7

NHỮNG NGÀY ĐẾN TRƯỜNG CỦA

NOBODY OWENS

TRỜI ĐỔ MƯA XUỐNG NGHĨA ĐỊA, và cả thế giới biến thành những hình
phản chiếu nhạt nhòa trong các vũng nước đục ngầu. Bod ngồi bên dưới cái
cổng vòm phân cách giữa Đường Ai Cập cùng khoảng đất hoang phía Tây
Bắc đằng sau đó với phần còn lại của nghĩa địa, trốn khỏi tất cả mọi người,
dù còn sống hay đã chết, mà có lẽ lúc này đang đi tìm nó, và nó đọc sách.

"Đồ chết giẫm!" từ dưới lối đi vọng lên tiếng quát tháo. "Đồ chết giẫm,

cầu cho mày bị móc mắt ra! Khi nào tao bắt được mày - mà chắc chắn là tao
sẽ bắt được mày - thì tao sẽ khiến cho mày phải hối tiếc vì đã được sinh ra
đời!"

Bod thở dài, bỏ quyển sách xuống, rồi nghiêng người ra vừa đủ để trông

thấy Thackeray Porringer (1720-1734, con của bề trên) đang giậm chân giậm
cẳng bước lên lối đi. Thackeray là một thiếu niên to con - lúc chết cậu ta đã
mười bốn tuổi, và vừa mới được nhận vào học nghề với một người thợ sơn
nhà: cậu ta được ông chủ đưa cho tám xu và dặn là không được quay về nếu
không mua đủ nửa ga lông sơn sọc đỏ trắng để sơn cái cột bên ngoài cửa hiệu
cắt tóc. Thackeray đã mất năm tiếng đồng hồ chạy khắp thành phố trong một
buổi sáng tháng Giêng bùn lầy, đi đến đâu cũng bị cười nhạo và bị đuổi sang
cửa hàng khác; khi nhận ra mình đã bị lỡm, cậu ta nổi điên lên đến độ vỡ
mạch máu não, rồi bị quật ngã chỉ trong vòng một tuần, và lúc chết cậu ta vẫn
còn phẫn nộ trừng mắt nhìn những cậu học việc khác và thậm chí cả ông
Horrobin, người thợ cả mà bản thân vốn đã phải chịu vô số trò tàn tệ hơn thế
khi ông còn là một chú học việc, đến nỗi ông chẳng hiểu tại sao cậu ta lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.