CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 140

Nó nhăn nhở cười. "Tao không sợ mày đâu. Mày vẫn còn vết bút chì của

tao đâm vào tay kia kìa." Nó chỉ vào mu bàn tay của Bod, chỉ vào cái vết đen
do đầu chì....

"Tao đã mong là mọi chuyện sẽ không đến nước này” thằng bé kia nói. Nó

nghiêng đầu sang một bên như thể đang lắng nghe cái gì đó. "Chúng nó đang
đói đấy” nó bảo.

"Cái gì cơ?" Nick hỏi.
"Những thứ ở dưới hầm ấy. Hoặc là dưới boong tàu. Nhưng chuyện đó còn

phụ thuộc vào việc đây là trường hay là con tàu, phải không?"

Nick thấy mình bắt đầu phát hoảng. "Đấy không phải là... không phải là

nhện... đấy chứ?" nó hỏi.

"Có thể là thế," thằng bé kia đáp. "Mày sẽ biết
được thôi mà, phải không?"
Nick lắc đầu.
"Đừng” nó van vỉ. "Xin mày, đừng."
"Ờ, tất cả đều phụ thuộc vào mày thôi” thằng bé kia nói. "Hoặc là

sửa chữa mọi lỗi lầm của mày, hoặc là xuống chơi dưới tầng hầm."

Tiếng động vang lên to hơn - một tiếng lột xột loạt xoạt như có nhiều đôi

chân đang chạy gấp gáp, và mặc dù Nick Farthing không biết đó là cái gì, nó
biết chắc chắn, hoàn toàn chắc chắn rằng cho dù đó là cái gì đi chăng nữa, thì
đó cũng là một thứ đáng sợ, khủng khiếp nhất mà nó đã từng - sẽ từng - gặp
phải...

Nó bật dậy với một tiếng hét.

º º º

Bod nghe thấy tiếng hét, một tiếng kêu đầy kinh hoàng, và cảm thấy hài lòng
vì đã hoàn thành tốt công việc.

Nó đang dứng trên vỉa hè bên ngoài nhà của Nick Farthing, trong màn

sương đêm dày ẩm ướt Nó vừa vui sướng vừa mệt mỏi: nó đã gần như không
kiểm soát nổi phép Mộng du của mình, và nó biết rõ rằng trong giấc mơ ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.