CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 150

đang tưởng tượng ra đấy thôi. "Tao không sợ đâu," nó nói to.

"Thế thì tốt” ai đó đứng trong bóng tối bên cạnh cánh cửa nói. "Cảm giác

khiếp sợ thật không hay ho tí nào”

Con bé nói, "Chẳng thầy cô nào nhớ mày cả."
"Nhưng mày vẫn nhớ tao", thằng bé đã gây ra mọi nỗi bất hạnh cho Mo

đáp lại.

Mo cầm một cái cốc thủy tinh ném về phía thằng bé, nhưng tay nó bị trượt

và cái cốc đập vào tường vỡ tan.

"Nick thế nào rồi?" Bod hỏi, như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
"Mày biết nó thế nào mà," con bé đáp. "Nó thậm chí còn không chịu nói

chuyện với tao nữa. Nó suốt ngày ngồi trong lớp rồi cung cúc về nhà làm bài
tập. Có khi nó còn lắp mô hình tàu hỏa nữa."

"Tốt” Bod nói.
"Còn mày” con bé tiếp tục. "Đã một tuần nay mày không đến trường. Mày

sẽ gặp rắc rối to đấy, Bob Owens ạ. Hôm nọ cảnh sát đã đến đây. Họ đến tìm
mày”

"Mày nói thế làm tao nhớ ra một việc... Bác Tam của mày thế nào rồi?"

Bod hỏi.

Mo lặng thinh không đáp.
"Nói theo một cách nào đó," Bod bắt đầu, "thì mày đã thắng. Tao sẽ không

quay lại đây nữa. Nhưng nói theo một cách khác, thì mày lại thua. Mày đã
bao giờ bị ma ám chưa, Maureen Quilling? Đã bao giờ mày nhìn vào gương
và phải tự hỏi xem đôi mắt trong gương kia có phải là mắt mình không hay
chưa? Đã bao giờ mày ngồi trong một căn buồng không người và nhận ra là
mày không chỉ có một mình hay chưa? Đó là một cảm giác không dễ chịu
chút nào."

"Mày sẽ làm ma ám tao à?" Giọng con bé run lên.
Bod không đáp lại. Nó chỉ nhìn thẳng vào con bé. Ở đầu kia của phòng, có

thứ gì rơi xuống đánh "rầm" một cái: đó là cái cặp của Mo, trượt từ trên ghế
xuống sàn, và khi con bé quay lại, thì nó chỉ còn một mình trong phòng. Hay
ít ra là nó không thấy trong phòng còn có ai khác nữa.

Quãng đường về nhà của nó sẽ dài và tăm tối vô cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.