CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 151

º º º

Thằng bé cùng người bảo trợ của mình đứng trên đỉnh đồi, nhìn xuống quầng
sáng của thành phố bên dưới.

"Chú còn đau không ạ?" thằng bé hỏi.
"Chỉ một chút thôi," người bảo trợ của nó đáp.
"Nhưng vết thương của chú rất mau lành. Chẳng mấy chốc chú sẽ khỏe lại

như cũ."

"Cú đâm ấy có thể làm chú chết được không ạ? Khi chú lao lên đầu chiếc

xe ấy?"

Người bảo trợ của nó lắc đầu. "Có nhiều cách để giết những người như

chú," chú đáp. "Nhưng xe cộ thì không. Chú đã nhiều tuổi rồi, và rất dẻo dai."

Bod nói, "Cháu đã sai rồi, phải không ạ? Lẽ ra cháu phải đến trường mà

không để ai chú ý tới. Thế mà cháu lại tự dây đưa với bọn ở trường, và kéo
theo nào là cảnh sát cùng với vô số chuyện rắc rối khác. Bởi vì cháu đã quá
ích kỷ."

Chú Silas nhướn một bên mày lên. "Cháu không ích kỷ đâu. Cháu cần

được giao du với những người giống như mình. Đó là điều hoàn hoàn dễ
hiểu. Chỉ có điều ở thế giới của người sống, mọi việc có khó khăn hơn một
chút, và chúng ta không thể dễ dàng bảo vệ cho cháu được. Chú muốn giữ
cho cháu được an toàn tuyệt đối” chú Silas nói. "Nhưng chỉ có một nơi duy
nhất là an toàn tuyệt đối dành cho người như cháu, và cháu sẽ không thể đến
được đó chừng nào mọi cuộc phiêu lưu của cháu chưa kết thúc và những
chuyện này không còn quan trọng gì nữa."

Bod đưa tay xoa xoa tấm bia mộ của Thornas R. Stout (1817-1851. Được

than khóc đời đời bởi tất cả những người quen biết), cảm thấy những mẩu rêu
đang nát vụn ra dưới ngón tay mình.

"Hắn vẫn đang ở ngoài kia," Bod nói. "Kẻ đã giết gia đình đầu tiên của

cháu. Cháu vẫn cần phải biết thêm về con người. Chú có định ngăn cháu rời
khỏi nghĩa địa nữa không ạ?"

"Không. Đó là một sai lầm, một sai lầm mà cả hai chú cháu ta đã đều rút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.