CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 153

Chương 8

TẤT CẢ NHỮNG KẺ TÊN JACK

SUỐT MẤY THÁNG VỪA Rồi, chú Silas rất bận. Chú rời khỏi nghĩa địa
hàng bao nhiêu ngày, thậm chí là hàng tuần liền không về. Vào dịp Giáng
sinh, cô Lu- pescu đến ở ba tuần thế chỗ chú, và Bod đã ăn cùng cô trong căn
hộ nhỏ của cô ở khu Phố Cổ. Cô còn đưa nó đi xem bóng đá đúng như chú
Silas đã hứa, nhưng rồi cô lại quay về cái nơi mà cô gọi là "Cố Hương," sau
khi bẹo má Bod và gọi nó là Nimini, cái biệt danh mà cô đã âu yếm đặt cho
nó.

Giờ thì chú Silas đã vắng mặt, cả cô Lupescu cũng không còn ở đây nữa.

Ông bà Owens đến ngồi ở bên mộ của Josiah Worthington nói chuyện với
ngài Nam tước. Cả ba người đều không vui chút nào.

Josiah Worthington hỏi, "Ông bà định nói là anh ta không cho ông bà biết

anh ta đi đâu hay là ai sẽ trông nom thằng bé à?"

Hai vợ chồng nhà Owens lắc đầu, và Josiah Worthington kêu lên, "Anh ta

đã biến đi đâu mới được chứ?"

Nhà Owens không biết trả lời thế nào. Ông Owens nói, "Anh ấy chưa bao

giờ đi lâu đến thế này. Và anh ấy đã hứa, khi chúng tôi nhận nuôi thằng bé,
anh ấy đã hứa sẽ có mặt ở đây hoặc sẽ cử ai đó đến thay để giúp chúng tôi
chăm sóc nó. Anh ấy đã hứa cơ mà."

Bà Owens thì bảo, "Tôi e có chuyện xảy ra với anh ấy rồi." Bà nom như

sắp khóc đến nơi, nhưng rồi những giọt nước mắt của bà chuyển thành nỗi
giận dữ, và bà nói, "Anh ấy cư xử thế này thì thật quá lắm! Không có cách
nào để tìm anh ấy hay gọi anh ấy về hay sao?"

"Tôi không biết cách nào cả," Josiah Worthington nói. "Nhưng tôi tin anh

ta đã để lại tiền trong hầm mộ để mua thức ăn cho thằng bé."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.