CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 155

Bà Owens đặt bàn tay lạnh ngắt lên tay Bod. Bà nói, "Chú ấy không phải

quỷ dữ, Bod à."

"Nếu lúc ấy chú Silas giết hắn thì giờ con đã được an toàn rồi. Con có thể

đi khắp nơi tùy thích."

"Chú Silas biết về những chuyện ấy rõ hơn con, rõ hơn tất cả chúng ta

nhiều. Và chú Silas biết cả về cuộc sống cũng như cái chết nữa” bà Owens
nói. "Mọi việc không đơn giản như vậy đâu”

Bod hỏi, 'Tên hắn là gì? Kẻ đã giết gia đình con ấy."
"Lúc ấy hắn không nói."
Bod nghiêng đầu sang một bên và nhìn bà bằng cặp mắt xám dữ dội như

một đám mây giông. "Nhưng mẹ biết tên hắn, phải không ạ?"

Bà Owens bảo, "Con không thể làm gì được đâu, Bod à."
"Có chứ ạ. Con có thể học tập. Con có thể học tất cả mọi thứ con cần biết,

tất cả mọi thứ con có thể học. Con đã học về cánh cổng của quỷ nhập tràng.
Con đã học cách Mộng du. Cô Lupescu đã dạy con quan sát các vì sao. Chú
Silas đã dạy con cách im lặng. Con biết phép Ám ảnh. Con biết phép Tàng
hình. Con biết rõ từng xen ti mét trong cái nghĩa địa này."

Bà Owens đưa tay ra chạm vào vai đứa con trai. "Một ngày kia," bà nói...

rồi bà ngập ngừng. Một ngày kia bà sẽ không thể chạm vào nó được nữa. Một
ngày kia nó sẽ rời bỏ họ. Một ngày kia. Và bà nói, "Chú Silas bảo với mẹ
rằng kẻ đã giết gia đình con tên là Jack."

Bod không nói gì. Rồi nó gật đầu. "Mẹ ơi?"
"Gì thế, con trai?"
"Khi nào chú Silas mới quay về ạ?"
Một làn gió đêm lạnh buốt thổi từ phương Bắc tới.
Bà Owens không còn thấy giận dữ nữa. Bà thấy lo sợ cho con trai. Bà chỉ

nói, "Giá mà mẹ biết được, cưng à, giá mà mẹ biết được."

º º º

Scarlett Amber Perkins đã mười lăm tuổi, và lúc này đây, khi đang ngồi ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.