CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 164

Thằng bé gật đầu.
Nó đã cao hơn Scarlett. Nó mặc đồ màu xám, nhưng Scarlett không thể

miêu tả cụ thể đó là những thứ quần áo gì. Mái tóc của nó hơi dài quá, và
Scarlett nghĩ hẳn đã lâu rồi nó chưa được cắt tóc.

Thằng bé bảo, "Hồi ấy cậu rất can đảm. Bọn mình đã trèo xuống tít sâu

trong lòng đồi và trông thấy Người Da Chàm. Và bọn mình còn gặp cả các
Sát thủ nữa."

Đúng lúc ấy thì có một điều gì đó xảy ra trong đầu cô bé. Một tiếng ào ào

vang lên, cô có một cảm giác như bị vấp ngã, rồi bóng tối cuộn xoáy cùng
một loạt những hình ảnh vụt qua bao trùm lên tất cả...

"Mình nhớ ra rồi," Scarlett nói. Nhưng cô đã thốt ra câu ấy với bóng tối

trống rỗng trong phòng mình, và chẳng nghe thấy tiếng nói nào đáp lại ngoài
tiếng rầm rầm xa xăm của một chiếc xe tải đang phóng qua màn đêm.

º º º

Bod có khá nhiều thức ăn dự trữ, những thức ăn có thể để lâu được, một ít cất
trong hầm mộ ở nhà thờ, và chỗ còn lại thì để trong những cái huyệt, hầm mộ
và lăng có nhiều hơi lạnh. Chú Silas đã lo chuyện đó. Nó có đủ thức ăn cho
vài ba tháng liền. Nó sẽ không rời khỏi nghĩa địa, trừ phi chú Silas hoặc cô
Lupescu có mặt ở đó.

Nó nhớ cái thế giới bên ngoài hai cánh cổng nghĩa địa, nhưng nó biết ở

ngoài ấy đối với nó là không an toàn. Chưa đến lúc. Còn ở đây, nghĩa địa này
là thế giới của nó, lãnh thổ của nó. Nó rất tự hào và yêu nơi này với một tình
yêu mà chỉ những chú bé mười bốn tuổi mới có được.

Thế nhưng...
Trong nghĩa địa, chẳng ai thay đổi. Những đứa trẻ mà Bod đã chơi cùng

khi nó còn nhỏ bây giờ vẫn là trẻ con; Fortinbra Bartleby, trước kia vốn là
bạn thân nhất của nó, giờ lại bé hơn Bod bốn hay năm tuổi, và mỗi lần gặp
nhau chúng nói chuyện càng ngày càng ít đi; Thack- eray Porringer thì vốn
đã bằng tuổi Bod bây giờ, cao bằng nó và đối xử với nó dễ chịu hơn hẳn; cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.