CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 18

bà Owens?"

"Mẹ nó không cho tôi biết," bà đáp lại.
"Cũng chẳng sao," Silas nói. "Dù gì thì bây giờ cái tên cũ của nó cũng

chẳng có ích gì lắm. Có những kẻ ngoài kia đang muốn hại nó. Có lẽ chúng ta
nên đặt cho nó một cái tên mới chăng?"

Caius Pompeius bước đến ngắm nghía đứa bé. "Trông nó hơi giống ngài

thống đốc Marctis của tôi. Hãy gọi nó là Marcus."

Josiah Worthington nói, "Trông nó giống lão làm vườn Stebbins của tôi

hơn. Nhưng tôi không gợi ý đặt tên nó là Stebbins đâu. Lão ta uống rượu như
hũ chìm ấy."

"Trông nó giống cậu cháu Harry của tôi” Má Slaughter nói, và đến lúc có

vẻ như toàn thể nghĩa địa sắp sửa chêm vào, mỗi người góp một ý so sánh
đứa bé với một người quen nào đó từ xa xưa lắm rồi, thì bà Owens lên tiếng.

'Trông nó chẳng giống ai cả, ngoại trừ chính nó” bà Owens nói. "Nó

không giống ai cả."

"Thế thì hãy gọi nó là Không Ai Cả, Nobody," Silas nói. "Nobody

Owens."

Đúng lúc ấy, như thể đáp lại cái tên mới, thằng bé mở to mắt thức giấc. Nó

nhìn xung quanh, ngắm khuôn mặt những người chết, ngắm màn sương và
vầng trăng. Rồi nó đưa mắt nhìn Silas. Cái nhìn của nó không hề dao động.
Nó có vẻ hết sức nghiêm trang.

"Nhưng ai lại đặt tên là Không Ai Cả!" Má Slaughter phẫn nộ kêu lên.
"Đó là tên nó. Một cái tên hay” Silas nói với má. "Cái tên ấy sẽ giúp bảo

vệ thằng bé."

"Tôi không muốn gặp chuyện rắc rối đâu," Josiah Worthington nói. Đứa

bé ngước lên nhìn ngài Nam tước, và rồi, vì đói, vì mệt, hay chỉ vì nhớ nhà,
nhớ gia đình, nhớ thế giới cũ của mình, bộ mặt nhỏ xíu của nó co rúm lại và
nó òa khóc.

"Bà hãy để chúng tôi nói chuyện riêng," Caius Pompeius bảo bà Owens.

"Chúng tôi sẽ bàn bạc việc này."

Bà Owens đứng đợi ngoài nhà thờ. Bốn mươi năm trước, tòa nhà vốn là

một nhà thờ nhỏ có mái nhọn này đã được tuyên bố là một công trình lịch sử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.