CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 216

Chương 9

RA ĐI VÀ TỪ BIỆT

ĐÔI LÚC, NÓ KHÔNG CÒN NHÌN THẤY những người chết được nữa.
Hiện tượng đó bắt đầu từ khoảng một hai tháng trước, vào tháng Tư hoặc
tháng Năm. Mới đầu thì chuyện đó chỉ thỉnh thoảng mới xảy ra, nhưng dường
như bây giờ nó đang xảy ra mỗi lúc một thường xuyên hơn.

Thế giới đang thay đổi.
Bod lang thang đi đến góc phía Tây Bắc của nghĩa địa, đến chỗ những dây

thường xuân um tùm rủ xuống từ cành cây thủy tùng và phủ kín mất một nửa
đầu bên kia của Đường Ai Cập. Nó trông thấy một con cáo màu đỏ và một
con mèo đen, với một vòng lông trắng quanh cổ và những bàn chân cũng màu
trắng, đang ngồi trò chuyện với nhau ở giữa đường. Khi Bod lại gần, chúng
liền nhìn lên, rồi giật mình nhảy tọt vào bụi rậm, như thể nó đã bắt quả tang
chúng đang âm mưu điều gì vậy. Lạ thật, nó thầm nghĩ. Nó đã quen con cáo
ấy từ lúc nó mới là một con cáo con, còn con mèo thì đã lang thang quanh
nghĩa địa này từ khi Bod bắt đầu biết nghĩ. Chúng biết nó rất rõ. Nếu chúng
cảm thấy thân thiện thì chúng thậm chí còn cho phép nó vuốt ve chúng nữa
kia.

Bod định chui qua dám dây thường xuân, nhưng nó thấy đường đã bị

chặn. Nó cúi xuống, vén những dây thường xuân sang một bên, rồi lách mình
qua. Nó cẩn thận bước xuôi con đường, tránh xa những vết lún và những cái
hố trên đường, cho đến khi tới chỗ tảng đá lớn oai vệ đánh dấu nơi an nghỉ
cuối cùng của Alonso Tomás Garcia Jones (1837-1905, Hỡi người lữ hành
hãy đặt gậy xuống).

Từ mấy tháng nay, cứ vài ngày Bod lại xuống đây một lần: Alonso Jones

đã đi khắp mọi nơi trên thế giới, và ông rất vui lòng kể cho Bod nghe về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.