CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 217

những chuyến du hành của mình. Ông thường bắt đầu bằng câu, "Chẳng có
chuyện gì thú vị xảy ra với tôi cả," rồi rầu rĩ nói thêm, "với lại tôi đã kể cho
cậu nghe hết cả chuyện của tôi rồi," và rồi mắt ông sáng bừng lên, và ông lại
nói, "Ngoại trừ... tôi đã bao giờ kể cho cậu nghe chuyện...?" Câu tiếp theo sẽ
là: "Cái lần tôi phải chạy trốn khỏi Matxcơva?" hoặc là "Cái lần tôi đánh mất
một mỏ vàng đáng giá cả một gia tài ở Alaska?" hoặc là "Cái lần đàn gia súc
chạy loạn trên đồng cỏ ở Nam Mỹ?" Bod sẽ lắc đầu và háo hức chờ đợi, rồi
chẳng mấy chốc đầu óc nó sẽ tràn ngập các câu chuyện về biết bao hành động
anh hùng và những cuộc phiêu lưu mạo hiểm, chuyện về nụ hôn với cô thiếu
nữ xinh đẹp, về cuộc chiến bằng súng hoặc bằng gươm với những kẻ bất
lương, về những túi vàng, những viên kim cương to bằng đầu ngón tay cái, về
những thành phố đã bị biến mất và những dãy núi hùng vĩ, về tàu hỏa hơi
nước và thuyền vượt đại dương, về những đồng cỏ xứ Nam Mỹ, về các đại
dương, các sa mạc, các lãnh nguyên băng giá.

Bod bước đến chỗ tấm bia mộ nhọn hoắt - một tảng đá cao, được khắc

hình những ngọn đuốc chúc ngược xuống, và nó ngồi đợi, nhưng chẳng thấy
ai cả. Nó cất tiếng gọi Alonso Jones, thậm chí còn gõ gõ lên tảng đá nữa,
nhưng vẫn không có ai trả lời. Bod liền cúi xuống, định thò đầu vào trong
huyệt để gọi người bạn của mình, nhưng đầu nó không xuyên qua được lớp
đất đá như một cái bóng xuyên qua một cái bóng dày đặc hơn, mà lại đập vào
đất đánh "thịch" một cái đau điếng. Nó gọi lại lần nữa, rồi khi không thấy ai
xuất hiện, nó liền thận trọng chui ra khỏi đám cây xanh rậm rạp cùng những
tấm bia mộ màu xám để quay trở lại lối đi. Ba con chim ác là đậu trên một
cây táo gai bay vụt lên khi nó đi qua chỗ chúng,

Nó chẳng thấy bóng dáng một ai khác cho đến tận khi nó đi tới sườn đồi

phía Tây Nam nghĩa địa, ở đó nó trông thấy cái bóng nhỏ bé quen thuộc của
Má Slaughter trong chiếc mũ trùm và cái áo choàng, đang đi đi lại lại giữa
các bia mộ, đầu cúi xuống ngắm mấy đóa hoa dại.

"Này, chú bé!" má gọi. "Ở đây có bao nhiêu là hoa san cạn mọc dại này.

Sao cháu không hái giùm ta mấy bông rồi đem đến đặt lên mộ ta ấy."

Thế là Bod liền hái mấy bông sen cạn màu vàng và đỏ, rồi đem đến chỗ

tấm bia trên mộ của Má Slaughter, tấm bia đã rạn nứt và bị mưa nắng bào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.