CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 34

quan tài của Ephraim Pettyfer, rồi đến đêm thì mò xuống dưới hang mà
không ai trông thấy, hoặc là anh ta tưởng không ai trông thấy."

"Khi chui lên thì tóc anh ta có bị bạc không ạ?"
"Anh ta không trở lên nữa."
"Ừm. Thế ạ. Thế ai được chôn ở dưới đấy ạ?"
Caius lắc đầu. "Ta không biết, cậu Owens ạ. Nhưng ta có thể cảm nhận

được người đó, khi nơi này vẫn còn trống trải. Khi ấy ta đã cảm thấy có một
thứ gì đó đang chờ đợi, sâu tít trong lòng đồi."

''Ông ta đang đợi cái gì ạ?"
"Ta chỉ có thể cảm thấy sự chờ đợi mà thôi” Caius Pompeius trả lời.

º º º

Scarlett, tay cầm cuốn truyện tranh khổ lớn, đang ngồi cạnh mẹ trên chiếc
ghế dài màu xanh đặt gần cổng chính, và cô bé đọc truyện trong khi mẹ xem
xét một bản phụ trương giáo dục. Cô bé tận hưởng ánh nắng xuân và cố hết
sức phớt lờ chú nhóc đang vẫy tay gọi mình từ đằng sau một đài tưởng niệm
phủ đầy dây trường xuân, rồi khi cô bé cương quyết không chịu nhìn về phía
đài tưởng niệm đó nữa, thì thằng bé bật lên - bật lên thực sự, như con rối gắn
lò xo trong hộp - đằng sau một tấm bia mộ (Joji G. Shoji, mất năm 1921, Tôi
là người lạ và các bạn đã đón nhận tôi). Nó rối rít ra hiệu cho cô bé. Cô bé
vẫn tảng lờ.

Cuối cùng, cô đặt cuốn truyện xuống ghế.
"Mẹ ơi? Con đi dạo một tí đây”
"Đừng rời khỏi lối đi nhé, cưng."
Cô bé men theo lối đi cho đến khi vòng qua một khúc quanh, và cô có thể

trông thấy Bod đang đứng vẫy gọi cô trên đồi. Cô bé nhăn mặt với nó.

"Tớ đã khám phá ra được mấy chuyện” Scarlett bảo.
"Tớ cũng thế” Bod nói.
"Trước người La Mã ở đây đã có người rồi” cô bé nói. "Trước người La

Mã rất lâu. Họ sống, ý tớ là, khi họ chết thì người ta chôn họ vào trong lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.