CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 35

đồi, cùng với châu báu và các thứ tương tự như thế. Và người ta gọi chúng là
gò chôn cất."

"Ồ. Phải rồi," Bod nói. "Thảo nào. Thế cậu có muốn xem một cái gò chôn

cất không?"

"Ngay bây giờ à?" Scarlett có vẻ nghi ngờ. "Cậu không biết ở đây có gò

chôn cất thật hay không chứ gì? Với lại cậu biết là tớ không đi theo cậu khắp
mọi nơi được mà." Cô bé đã trông thấy Bod đi xuyên qua tường như một cái
bóng.

Để đáp lại, thằng bé giơ lên một chiếc chìa khóa to bằng sắt đã hoen gỉ.

"Tớ lấy trong nhà thờ đấy," nó bảo. "Cái chìa này sẽ mở được tất tật các cánh
cửa trên đồi. Họ dùng chung một chìa cho tất cả khóa. Như thế đỡ tốn công
hơn."

Cô bé theo nó trèo lên đồi.
"Cậu nói thật đấy chứ?"
Thằng bé gật đầu với nụ cười vui thích ở khóe miệng. "Đi nào," nó nói.

º º º

Đó là một ngày xuân hoàn hảo, trong không trung rộn rã tiếng chim hót cùng
tiếng bầy ong vo ve. Những bông thủy tiên vàng ngả nghiêng trong làn gió
nhẹ, và đây đó trên sườn đồi, mấy bông uất kim hương nở sớm cũng đang gật
gù. Trên những sườn đồi xanh cỏ phủ một lớp hoa lưu ly xanh lơ như rắc
phấn, điểm thêm những bông anh thảo lớn màu vàng nhạt. Hai đứa trẻ trèo
lên đồi đi về phía cái lăng nhỏ của dòng họ Frobisher.

Cái lăng có kiến trúc cổ, đơn giản, chỉ là một căn nhà nhỏ bỏ hoang xây

bằng đá với cánh cổng sắt làm cửa ra vào. Bod dùng chìa khóa mở cổng, rồi
hai đứa bước vào.

"Nó là một cái hố," Bod nói. "Hoặc một cánh cửa Đằng sau một trong

những cái quan tài kia kìa."

Chúng tìm thấy miệng hang đằng sau một cái quan tài ở ngăn giá dưới

cùng - chỉ vừa cho một người chui lọt. "Ở dưới ấy," Bod nói. "Bọn mình phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.