CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 39

móng tay của cô bé ấn vào da thịt nó.

Nhưng Bod lại không thấy sợ nữa.
"Tớ xin lỗi vì đã bảo rằng họ chỉ là người tưởng tượng," Scarlett nói. "Bây

giờ tớ tin rồi. Tất cả đều là người thật."

Người Da Chàm giương cao một vật gì đó trên đầu. Nom nó giống như

một lưỡi dao sắc bằng đá. "Kẻ nào dám xâm phạm tới nơi này sẽ phải chết!"
ông ta gào lên bằng cái giọng gầm ghè của mình. Bod nhớ đến người nông
dân đã bị bạc trắng cả tóc sau khi phát hiện ra căn hầm này, nhớ đến chuyện
ông ta không bao giờ dám quay lại nghĩa địa hay kể cho người khác nghe
những điều đã nhìn thây.

"Không," Bod nói. "Tớ nghĩ cậu nói đúng. Tớ nghĩ người này đúng là như

thế."

"Là như thế nào?"
"Là người tưởng tượng ấy."
"Đừng có ngốc thế chứ," Scarlett nói. "Tớ nhìn thấy ông ta mà."
"Đúng vậy," Bod đáp. "Mà cậu thì có nhìn được người chết đâu." Nó nhìn

quanh căn buồng. "Ông có thể thôi đi được rồi đấy," nó nói. "Chúng tôi biết
ông không phải người có thật."

"Ta sẽ ăn gan hút tủy các ngươi!" Người Da Chàm gầm lên.
"Còn lâu," Scarlett nói, kèm theo tiếng thở dài nhẹ nhõm. "Bod nói đúng."

Rồi cô bé thêm vào, "Tớ nghĩ ông ta là bù nhìn."

"Bù nhìn là cái gì?" Bod hỏi.
"Một thứ mà nông dân đặt ở ngoài ruộng để dọa lũ chim quạ."
"Tại sao họ làm thế?" Bod rất thích lũ quạ. Nó nghĩ chúng là những con

chim rất hay, và nó thích cái cách chúng giúp nghĩa địa luôn gọn gàng sạch
sẽ.

"Tớ cũng không chắc. Tớ sẽ hỏi mẹ. Nhưng khi đi trên tàu tớ đã thấy một

con bù nhìn và tớ đã hỏi đây là cái gì. Bọn quạ tưởng đấy là người thật. Nó
chỉ là một thứ giả vờ, trông giống người nhưng không phải là người. Nó chỉ
để dọa lũ quạ thôi."

Bod nhìn quanh phòng. Nó nói, "Cho dù ông có là ai đi chăng nữa thì

cũng chẳng ích gì đâu. Không dọa được bọn tôi đâu. Bọn tôi biết ông không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.