CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 72

Chương 4

TẤM BIA MỘ CỦA PHÙ THỦY

AI CŨNG BIẾT Ở RÌA NGHĨA ĐỊA CÓ mộ của một mụ phù thủy. Từ khi
biết suy nghĩ, Bod đã nghe bà Owens dặn là phải tránh xa cái góc đó.

'Tại sao ạ?" nó hỏi.
"Người sống đến đấy không tốt” bà Owens đáp. "Chỗ ấy ẩm thấp lắm.

Gần như đầm lầy ấy. Con mà đến đấy thì sẽ bị cảm ngay."

Còn ông Owens thì lại trả lời theo cách thoái thác và nghèo trí tưởng

tượng hơn. "Nơi ấy không tốt," ông chỉ nói có vậy.

Ranh giới chính thức của nghĩa địa nằm ở chân đồi phía Tây, dưới cây táo

già, với một cái hàng rào làm bằng cọc sắt hoen gỉ, trên đầu mỗi cọc là một
mũi nhọn cũng đã gỉ hết, nhưng đằng sau đó là một bãi đất hoang đầy cây
tầm ma, cỏ dại, mâm xôi và lá khô. Bod, nhìn chung là một đứa trẻ biết nghe
lời, không tìm cách chui qua hàng rào, nhưng nó đi xuống đó rồi nhìn qua
những cọc sắt. Nó biết nó chưa được nghe toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, và
điều đó khiến nó bực mình.

Bod trèo trở lại lên đồi, đến chỗ ngôi nhà thờ nhỏ nằm gần cổng nghĩa địa,

và nó đợi cho đến khi trời tối. Khi ánh chiều chạng vạng chuyển từ màu xám
sang tím thì có tiếng động trên tháp nhà thờ, lật phật như tiếng một tấm vải
nhung nặng, rồi chú Silas rời căn buồng trên tháp chuông của mình và chúc
đầu trèo xuống khỏi ngọn tháp.

"Ở góc nghĩa địa đằng kia có gì ạ?" Bod hỏi. "Đằng sau mộ Harrison

Westwood, Thợ Bánh của Giáo khu, cùng hai bà vợ, Marion và Joan ấy ạ?"

"Cháu hỏi làm gì?" người bảo trợ của nó hỏi lại, phủi bụi trên bộ quần đen

bằng những ngón tay trắng như ngà.

Bod nhún vai. "Cháu chỉ tò mò thôi!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.