CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 8

đã được đệm bằng chiếc tã.

Nó mút mút cái ti, chiếc núm vú giả bằng cao su mà dạo gần đây mẹ bảo

nó đã lớn rồi, không cần đến nữa.

Chiếc tã tuột ra trong quãng đường xuống cầu thang, và khi thằng bé đến

được bậc cuôì cùng, trượt vào gian sảnh ở tầng dưới rồi đứng dậy, thì cái tã
rơi mất. Nó bước ra khỏi cái tã. Nó chỉ mặc một chiếc áo ngủ trẻ em. Những
bậc thang dẫn về phòng nó, phòng bố mẹ và chị nó dốc quá, nhưng cánh cửa
dẫn ra phố lại đang mở và nom thật hấp dẫn...

Thằng bé bước ra khỏi nhà, hơi ngập ngừng một chút. Màn sương cuộn

quanh nó như một người bạn lâu ngày gặp lại. Và rồi, mới đầu còn loạng
choạng, sau rồi với bước chân mỗi lúc một nhanh và vững vàng hơn, thằng bé
chập chững đi lên đồi.

º º º

Càng gần đến đỉnh đồi, màn sương càng mỏng, vầng trăng lưỡi liềm tỏa sáng,
tuy không thể so với ánh sáng ban ngày, nhưng ít ra cũng đủ để thấy được
khu nghĩa địa, ít ra thì cũng đủ cho việc đó.

Nhìn mà xem.
Bạn có thể nhìn thấy ngôi nhà nguyện tang lễ bỏ hoang, hai cánh cổng sắt

khóa chặt, dây trường xuân bám quanh cái mái hình chóp nhọn, một cây con
mọc trên máng xối ngang mái nhà.

Bạn có thể nhìn thấy những bia mộ, những cái huyệt, nhà mồ và những

tấm biển tưởng niệm. Bạn có thể thỉnh thoảng trông thấy một con thỏ, chuột
đồng hay chồn lủi đi rất nhanh khi nó chui ra khỏi bụi rậm và chạy ngang lối
đi.

Dưới ánh trăng, bạn sẽ nhìn thấy tất cả những thứ đó, nếu bạn có mặt ở

nơi này vào cái đêm ấy.

Nhưng có lẽ bạn sẽ không trông thấy người phụ nữ phốp pháp, nhợt nhạt,

đang bước trên lối mòn gần cổng chính, và nếu bạn có nhìn thấy bà thì khi
nhìn lại một lần nữa, kỹ càng hơn, bạn sẽ thấy rằng bà chỉ là ánh trăng, là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.