CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 81

nhau, mỗi kế hoạch mới lại rắc rối và khó thực hiện hơn kế hoạch cũ. Thầy
Pennyworth tỏ ra hết sức thất vọng.

"Ta tin rằng trò đang ngày càng tệ, chứ chẳng hề tiến bộ lên chút nào” thầy

tuyên bố, đưa tay gãi gãi chòm râu bụi bặm của mình. "Trò chẳng Tàng hình
được gì cả. Trông trò vẫn rõ rành rành ấy. Không ai có thể không chú ý tới trò
được. Nếu trò đi đến chỗ ta cùng với một con sư tử màu tím, một con voi
màu xanh lá cây và một con ngựa thần màu đỏ, trên lưng là vua nước Anh
đóng đủ bộ Hoàng bào, thì ta tin rằng người ta sẽ chỉ nhìn vào trò và một
mình trò mà thôi, còn những thứ kia chỉ là những vật tầm thường không đáng
kể."

Bod chỉ trố mắt nhìn thầy, không nói gì. Nó đang tự hỏi không biết ở

những nơi người sống thường đến có cửa hàng nào chuyên bán bia mộ hay
không, và nếu có thì làm sao để nó có thể tìm được một cửa hàng như thế.
Chuyện Tàng hình không hề làm nó bận tâm.

Nó lợi dụng việc cô Borrows dễ bị sao nhãng để lái câu chuyện từ những

bài học Ngữ pháp và Tập làm văn sang một chủ đề hoàn toàn khác về chuyện
tiền nong.

º º º

Bod tự hỏi không biết phải lùi lại bao nhiêu ngàn năm thì ngôi mộ ở sâu nhất
trong lòng quả đồi này mới nằm trên một vùng đồng bằng, và nó hiểu rằng
chắc phải cách đây lâu lắm. Nó có thể cảm thấy các Sát thủ đang cuộn xoáy
quanh nó bằng những đợt sóng khiếp hãi, như những tua cuốn của một thứ
dây leo ăn thịt. Nó bắt đầu thấy lạnh, đầu óc mụ mẫm đi, như thể một con rắn
độc có cái răng nanh lạnh buốt đã cắn vào tim nó, và thứ nọc độc băng giá ấy
đang truyền đi khắp người nó.

Nó tiến một bước tới trước, tựa người vào phiến đá, rồi đưa tay ra nắm lấy

chiếc trâm cài lạnh toát.

DỪNG LẠI! các Sát thủ rít lên. CHÚNG TA PHẢI CANH GÁC VẬT

ĐÓ CHO CHỦ NHÂN.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.