CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 88

lòng bàn tay. "Giờ thì hãy cho ta biết chính xác chú mày đã tìm thấy nó ở
đâu. Thế nào? "

"Cháu không nhớ," Bod nói.
"Nói thế bây giờ thì quá muộn rồi” Abanazer Bol-ger nói. "Chú mày hãy

nghĩ cho kỹ xem chú mày tìm được nó ở đâu. Rồi, sau khi chú mày đã nghĩ
xong, thì chúng ta sẽ nói chuyện, và chú mày sẽ cho ta biết."

Lão đứng lên, ra khỏi phòng, đóng sập cánh cửa lại sau lưng. Lão dùng

một chiếc chìa khóa lớn bằng sắt khóa cửa lại.

Lão xòe tay, ngắm chiếc trâm cài nằm trong lòng bàn tay, và mỉm cười

một cách đầy thèm thuồng.

Chiếc chuông nhỏ gắn trên cửa ra vào khẽ kêu lên một tiếng, báo hiệu có

người vừa bước vào cửa hàng, và lão vội ngước lên, vẻ tội lỗi, nhưng trong
cửa hàng chẳng có ai cả. Chỉ có cánh cửa là hơi hé mở, và Bolger liền đẩy nó
khép lại, rồi để cho chắc ăn, lão xoay tấm biển hiệu ở cửa sổ cho phía có đề
chữ ĐÓNG CỬA quay ra ngoài. Lão cài then cửa cẩn thận. Lúc này lão
không muốn có kẻ tọc mạch nào xông vào cửa hàng hết.

Ngày mùa thu ấy đã chuyển từ sáng sủa sang xám xịt, và một màn mưa

nhẹ lất phất phả vào ô cửa sổ dơ dáy của cửa hàng.

Abanazer Bolger nhấc chiếc điện thoại trên mặt quầy lên và bấm số bằng

những ngón tay gần như không run rẩy chút nào.

"Có món hời, Tom ạ," lão nói. "Ông bạn hãy đến đây càng nhanh càng

tốt."

º º º

Bod nhận ra mình đã bị nhốt khi nghe tiếng chìa khóa xoay trong ổ. Nó đẩy
cánh cửa, nhưng cửa đã bị khóa rất chắc. Nó cảm thấy mình thật ngu ngốc vì
đã để bị dụ dỗ vào đây, thật ngu ngốc vì đã không nghe theo những bản năng
đầu tiên mách bảo nó phải tránh khỏi lão già mặt khó đăm đăm kia càng xa
càng tốt. Nó đã phá vỡ mọi quy luật của nghĩa địa, và mọi chuyện đã trở nên
tồi tệ vô cùng. Chú Silas sẽ nói gì đây? Cả ông bà Owens nữa? Nó cảm thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.