CÂU HỒN NGỌC - Trang 203

Thẩm Ngọc Thư hỏi: "Sở Lưu Hương là ai?"

"Ờ." Tô Duy định thần lại, phát hiện mọi người trong phòng đều đang nhìn
mình, vội vàng: "Lời của tôi có thể bỏ qua, cứ tiếp tục đi."

"Đây là miếng ngọc câu tôi nhận được hôm đó, đáng tiếc lúc tránh sát thủ
hôm qua đã bị bắn nát."

Ngô Mị lôi từ trong túi ra một cái khăn tay, mở ra đặt lên bàn, trong khăn tay
là mấy miếng ngọc vỡ, cô ta đem mấy miếng ngọc ghép lại với nhau thành
một miếng ngọc câu tạm coi là hoàn chỉnh.

Tô Duy tò mò ghé lại gần nhìn, dùng tay đo đạc một chút.

Ngọc câu dài chừng 10cm, tương tự như miếng ngọc được chụp trên báo,
phần đầu giống như đầu rồng, khúc giữa uốn lượn, phần đuôi lại hướng vào
trong, có điều tay nghề chạm trổ rất tệ, không cần nhìn kĩ cũng có thể biết
đây là chế phẩm từ thủy tinh.

"Đây là hàng vỉa hè mà?"

Thật sự không chịu nổi hành vi tự cao tự đại nhàm chán lại còn làm trò cười
cho thiên hạ của đồng nghiệp, Tô Duy xỉ vả: "Hàng vỉa hè mà cũng không
biết xấu hổ lôi ra làm vật cảnh cáo, xem ra phẩm vị của Câu Hồn Ngọc tiên
sinh cũng chẳng ra gì."

Đoan Mộc Hành cầm lấy một mảnh thủy tinh xem xét, gật đầu nói: "Thứ
này rất rẻ mạt, ra miếu Thành Hoàng chỗ nào cũng có người bán, cô có giữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.