CÂU HỒN NGỌC - Trang 274

"Không học nhiều mà lại xem thơ Đường à." Đôi mắt đảo qua quyển "Thơ
Đường toàn tập" trên bàn, Đoan Mộc Hành cười nói.

Lạc Tiêu Dao đỏ mặt, cầm lấy sách ném vào ngăn kéo.

"Đừng có nhìn sách của tôi."

Vết thương được băng bó xong, Lạc Tiêu Dao nhìn cổ tay của Đoan Mộc
Hành, tò mò hỏi: "Anh nói tay phải bị thương nên mới rời khỏi quân ngũ, là
tìm lý do để che giấu vết thương hôm đó sao?"

"Không, tay phải của tôi trước kia đúng là đã từng bị thương, có điều cũng
không phải vì thế mà tôi bỏ võ theo văn."

"Vậy thì vì cái gì?"

Đoan Mộc Hành không đáp, bỗng nhiên đứng lên, lại gần Lạc Tiêu Dao.

Tín hiệu nguy hiểm cấp tốc truyền đến, Lạc Tiêu Dao theo bản năng lùi lại
phía sau, bị Đoan Mộc Hành túm cổ áo kéo đến trước mặt, đôi mắt dài nheo
lại, chằm chằm nhìn cậu.

Lạc Tiêu Dao có chút thấu hiểu được cảm giác của con ếch khi bị rắn độc
nhìn.

Một mặt là rất sợ, một mặt là vì quá sợ mà không dám động đậy, không kìm
được nín thở, chỉ sợ sểnh ra một cái là đối phương sẽ lao lên cho mình một
đòn trí mạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.