CÂU HỒN NGỌC - Trang 339

Nói đến phạm tội, cả thành phố đầy Tây này có mấy ai sạch sẽ? Có những
việc cho dù tôi không làm thì người khác cũng sẽ làm, cho nên chi bằng tự
tôi ra tay. Nếu muốn thay đổi thế giới này, thực hiện lý tưởng của mình, nhất
định phải có hy sinh. Huống chi những kẻ đó đều là những kẻ chết chưa hết
tội. Tôi căn bản không sai, nếu nói sai, chỉ có thể nói là sinh không gặp
thời!"

Lời nói dõng dạc hùng hồn, hồi lâu sau trên thuyền cũng không có ai nói gì,
cuối cùng vẫn là Thẩm Ngọc Thư lên tiếng phá tan sự im lặng.

"Cho dù là nam hay nữ, xuất phát điểm là gì, cũng bất luận người bị hại là
tốt hay xấu... Tất cả những thứ đó đều không thể trở thành lý do để cô phạm
tội. Thế giới này, không có bất kì điều gì là nhất định cần thiết, những hành
động mà cô nói rằng vì lý tưởng và phấn đấu ấy, tất cả chỉ là xuất phát từ sự
không cam tâm và tự cho mình là đúng của cô mà thôi."

Giọng nói bình tĩnh trầm ổn, lại đi sâu vào lòng người ta hơn cả tràng dài
diễn thuyết của Ôn Nhã Quân. Cô ta ngây người ta, khuôn mặt ngơ ngẩn,
đến Bùi Kiếm Phong tiến lên đẩy đi cũng không hề phản ứng.

Thẩm Ngọc Thư nói: "Những gì nên nói đều đã nói, còn lại chờ cô tự biện
hộ cho mình ở tòa."

Cơ mặt Ôn Nhã Quân hơi co giật, đột nhiên dữ tợn trừng mắt vào Tô Duy và
Thẩm Ngọc Thư, hét lớn: "Tự cho là đúng chính là các người, các người căn
bản không biết chuyện này liên lụy rộng đến thế nào đâu! Hãy chờ xem, các
người rất nhanh sẽ biết hậu quả của việc đối đầu với bọn ta!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.