CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 43

Jane biết phía đông Costa Rica là đâu, và không thích những gì mình đã

nghe. Hướng chính đông là duyên hải Caribe, nơi đó rừng mưa nhiệt đới đã
biến thành đầm lầy. Nếu họ đang ở cách biên giới Nicaraguan vài cây số,
nghĩa là đi đến Limon cũng phải mất hơn một trăm năm mươi cây số. Với
sức của mình lúc này cô cảm giác cứ như phải đi quãng đường dài đến tám
trăm cây số vậy. Mất bao lâu để đi bộ hết một trăm năm mươi cây số? Bốn
hay năm ngày? Cô không biết liệu mình có thể chịu được bốn hay năm ngày
với Ngài Mặt Trời không nữa. Cô biết anh chưa tới mười hai giờ, và cô sắp
chết rồi.

“Sao chúng ta không đi về phía nam và quên phía đông đi?”

Grant hất đầu ngược lại hướng họ đã đi qua. “Bởi vì bọn chúng. Chúng

không phải người của Turego, nhưng Turego sẽ sớm đoán được chúng ta đi
theo hướng này và đuổi theo. Hắn sẽ không để chính phủ phát hiện ra hoạt
động bí mật của mình. Vì thế… chúng ta phải làm khó hắn một chút.”

Anh nói có lý. Cô không thích thế, nhưng nó có lý. Jane chưa từng đến

vùng ven biển Caribe của Costa Rica nên không biết sẽ ra sao, nhưng ắt hẳn
phải khá hơn là bị Turego giam giữ. Dù là gặp rắn độc, cá sấu, cát lún, hay
bất cứ thứ gì cũng vẫn khá hơn làm tù binh của Turego. Cô sợ đến đó sẽ gặp
đầm lầy. Sau khi dứt khoát tư tưởng, cô quay lại vẫn đề cấp bách nhất. “Khi
nào chúng ta có thể nghỉ ngơi? Anh uống? Và, thẳng thắng nhé, ngài
ATTILA, anh có thể có bàng quang to cỡ bang New Jersey, nhưng tôi thì
phải đi đấy!” Một lần nữa cô thấy môi Grant bất giác cong lên như thể anh
sắp cười. “Chúng ta chưa thể dừng lại. nhưng cô có thể ăn trong khi đi. Về
chuyện còn lại, tạm thời giải quyết đằng sau cái cây kia vậy.” Cô quay đầu
nhìn theo hướng tay anh chỉ và thấy một thân cây có những hốc rễ khổng lồ.
Cô lao mình vào chỗ ẩn náu đó.

Khi họ bắt đầu đi tiếp, Grant đưa cho cô thanh thức ăn gì đó, đen cứng

và có vị hơi giống thịt, nhưng sau khi nhấm nháp nó, cô quyết định thôi
không hỏi anh nó là gì. Thức ăn làm dịu cái dạ dày trống rỗng của Jane, sau
khi uống vài ngụm nước, cô cảm thấy khỏe hơn, chân cũng không còn bủn
rủn. Grant cũng nhai một thanh, chứng tỏ anh ta vẫn có dấu hiệu của người
bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.