CÂY ĐÀN MIẾN ĐIỆN - Trang 67

Đêm ấy, lúc anh em đang mở hộp đồ ăn, con vẹt nghe thấy tiếng lách

cách bèn từ trên xà cao thốt lên the thé: "Ê, Mizushima! Chúng ta hãy cùng
nhau trở về Nhật Bản!".

Một anh nhìn lên và nói: "Câm đi! đây cũng còn chẳng biết ngày nào trở

về Nhật Bản nữa là, chứ đừng nói Mizushima".

Đại úy có vẻ chán nản. Rõ ràng là sự chịu đựng cực nhọc kéo dài đã bắt

đầu xuất hiện trong ông; ông không ngủ được, đầu óc ông căng thẳng và dễ
xúc động như thể đang đau đớn. Người lính già tìm đủ cách làm cho ông
vui vẻ.

Người lính già đem thả con vẹt vào rừng, nhưng chẳng bao lâu con chim

lại trở về với chúng tôi, lông bù xù và trèo lên cái sào cũ trên mái nhà mà
đậu.

9

Lễ truy điệu lính Anh kéo dài mấy ngày liền rất long trọng. Trong thời

gian ấy chúng tôi được phép nghỉ ngơi; nhưng sau buổi lễ, chúng tôi lại
phải tới vãng sinh đường để dọn dẹp.

Căn phòng dùng làm vãng sinh đường, rất rộng rãi, có nhiều dãy giá gỗ

do chúng tôi làm ra. Những bình đựng tro cốt đứng xít cạnh nhau thành
hàng dài bất tận trên các nấc giá gỗ. Chúng tôi thấy nói đây chỉ là một
phần; tuy nhiên, dù mới chỉ có thế, số lượng bình đựng đã khiến mình ngạc
nhiên. Cảnh này làm tôi nhớ hàng kén tằm đặt trên các giá gỗ từ dưới chân
lên tận nóc tường trong nhà một nông dân Nhật Bản.

Chúng tôi lễ độ cúi đầu. Tất cả những người này mà nắm xương tàn

đang nằm ở đây trước kia đều có gia đình, hy vọng và công ăn việc làm. Họ
đã chết trong miền rừng núi vô danh Miến Điện vì kiệt sức hoặc bệnh dịch
khủng khiếp. Nhưng may thay, bây giờ họ đang được người ta tôn trọng,
kính phục để ý tới. Tuy chỉ còn nắm xương để lại, song chẳng bao lâu họ sẽ
có thể trở về xứ sở nằm yên nghỉ trên mảnh đất quê hương. Đó là điều an

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.