CÂY ĐÀN MIẾN ĐIỆN - Trang 71

thôi. Từ trên trần nhà xuống mặt đất các bức tường đầy ngập rễ đa bám sát,
cuốn chặt lấy nhau.

Cánh cửa hoen rỉ và đóng kín. Trông có vẻ cửa này đã như thế nhiều

năm rồi - ít nhất không có dấu hiệu nào cho thấy có người đã đi vào trong
pho tượng qua lối vào này trong thời gian gần đây. Thế nhưng chắc là tiếng
đàn thụ cầm phải từ đây phát ra. Chúng tôi đấm cánh cửa sắt đến đau cả
tay.

Đến đây người lính Ấn có nhiệm vụ canh gác chúng tôi lật đật chạy lên,

vừa chạy vừa quát ầm ĩ, vẻ giận dữ, bảo chúng tôi trở về làm việc. Chúng
tôi quên mất chuyện ấy. Mãi đến chiều tối chúng tôi mới trở về trại giam.

Đêm đó chúng tôi ngồi quây quần buồn bã ra mặt; ngay cả cuộc tranh

luận thường lệ cũng không diễn ra.

"Tớ tự hỏi phải chăng đó là hồn ma của Mizushima!" Một người nói.
"Đừng vớ vẩn".
Chúng tôi lại chìm vào im lặng.
Đại úy ngồi một mình trong một xó, ôm cây đàn ghi-ta tiều tụy và đang

gẩy chơi. Thỉnh thoảng ông lại nhắm mắt gật gù một cách sung sướng và
lẩm bẩm: "Ừ, đây là tiếng hòa âm. Đây là cách chú ấy thường chơi ra làm
sao".

Người lính già bắt con vẹt ở trên mái nhà rồi vừa đem vào vừa lấy tay

vuốt lông nó lúc ông ta nhìn con chim. Một người lính trẻ tuổi đi tới cho
con chim một miếng thịt còn thừa sau bữa cơm tối. "Ê, Mizushima!" Anh ta
nói với con chim.

Con vẹt lắc mình rủ lông, rít lên hai lần rồi kêu, giọng ồ ồ: "Ê,

Mizushima!"

Người lính già bỏ ít vụn bánh mì vào lòng bàn tay và nói: "Chúng mình

trở về..."

Con vẹt đáp lại một cách ngập ngừng... "cùng nhau trở về Nhật Bản!".
Con chim cố hết sức thốt ra... "cùng nhau trở về Nhật Bản!".
Con vẹt đã học thuộc câu nói. Mọi người thay phiên nhau dậy nó. Cuối

cùng hình như khi đã ăn no rồi, nó nhất định không nói nữa. Tuy nhiên vào
lúc đó nó đã được huấn luyện thuần phục hoàn toàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.