CÂY THẬP TỰ VEN ĐƯỜNG - Trang 285

Anh và cậu bé nhìn nhau với vẻ đồng mưu.
“Thế nào?” Dance gặng hỏi.
“Cũng không hẳn thế,” Wes nói.
“Chính xác thì thế là thế nào?” cô hỏi.
“Thôi được, cô có thể bắn nổ tung các tàu vũ trụ và hành tinh, đại khái là

vậy,” Boling nói.

Wes xen vào, “Nhưng không giống bạo lực thực sự, mẹ biết mà.”
“Phải,” Boling cam đoan với cô. “Không giống như Resident Evil hay

Manhunt

[7]

.”

“Hay Gear of War,” Wes nói thêm. “Ý con là, trong trò đó mẹ có thể

dùng cưa máy chặt người ta ra.”

“Cái gì?” Dance sững người. “Con đã chơi trò đó bao giờ chưa?”
“Chưa!” thằng bé phản đối, ngay khi có vẻ bị nghi ngờ. “Billy Sojack ở

trường có trò đó. Cậu ấy kể với bọn con về nó.”

“Hãy đảm bảo là con không chơi nó đấy.”
“Được rồi. Con sẽ không chơi. Dù bất cứ lý do gì,” thằng bé nói thêm,

và một lần nữa liếc mắt về phía Boling, “mẹ cũng không phải dùng một cái
cưa máy.”

“Mẹ không bao giờ muốn con chơi trò chơi đó. Hay mấy trò chơi khác

bác Boling vừa nhắc đến,” cô nói bằng giọng nghiêm túc nhất của một bà
mẹ.

“Vâng. Được rồi mẹ.”
“Hứa chứ?”
“Vâng,” thằng bé nhìn về phía Boling nói - đôi khi Dance vẫn thành

công theo cách này.

Sau đó Boling và Wes quay sang bàn tán về các trò chơi khác và những

vấn đề công nghệ - lĩnh vực mà Dance thậm chí không thể đoán nổi ý nghĩa
của nó. Nhưng cô rất vui được chứng kiến cảnh này. Boling, tất nhiên,
không phải là một mối bận tâm theo kiểu lãng mạn, song quả có nhẹ nhõm
khi cô không phải lo lắng về các hành động xung đột, nhất là vào tối nay -
buổi tối không cần thế cũng đã đủ căng thẳng rồi. Boling không nói chuyện
với cậu bé một cách kẻ cả, và cũng không tìm cách gây ấn tượng với nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.