CÂY THẬP TỰ VEN ĐƯỜNG - Trang 387

nữa, bọn em lao ra khỏi đường,” giọng nói lặng dần, thái độ của cô bé là
một trong những tâm trạng đau khổ và tuyệt vọng nhất Kathryn Dance từng
tận mắt chứng kiến, trong khi cô bé thì thầm. “Và em đã giết chết các bạn
của mình.”

Mẹ Caitlin, khuôn mặt trắng bệch kinh hoàng, rụt rè nhích người tới

trước. Bà đưa cánh tay ôm quanh vai con gái. Cô bé cứng người lại trong
giây lát rồi buông xuôi, nức nở úp mặt lên ngực mẹ mình.

Sau vài phút, bà mẹ, lúc này cũng đang khóc, đưa mắt nhìn Dance.
“Chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Ông bà nên tìm một luật sư cho Caitlin. Sau đó gọi điện ngay cho cảnh

sát. Con bé nên tự mình đầu thú. Càng sớm càng tốt.”

Caitlin gạt nước mắt. “Em cảm thấy thật kinh khủng khi phải nói dối.

Em đã định sẽ nói gì đó. Thực sự là thế. Nhưng rồi người ta bắt đầu tấn
công Travis - với tất cả những thứ họ đã viết - và em biết nếu mình nói ra sự
thật họ sẽ công kích em,” cô bé cúi mặt xuống. “Em không thể làm được
điều đó. Tất cả những gì người ta nói về em... Chúng sẽ mãi mãi nằm trên
trang của họ.”

Lo lắng về hình ảnh của bản thân còn hơn cả ăn năn về cái chết của bạn

bè.

Nhưng Dance không có mặt ở đây để xưng tội cho cô bé vị thành niên.

Tất cả những gì cô cần là bằng chứng xác nhận cho giả thiết của mình về
việc Travis đã nhận tội thay Caitlin. Cô đứng dậy rời khỏi hai mẹ con họ,
sau khi nói xong lời chào ngắn gọn nhất.

Ra tới bên ngoài, vừa chạy về phía xe, cô vừa bấm nút quay số nhanh

gọi Michael O’Neil.

Anh trả lời sau lần đổ chuông thứ hai. Ơn Chúa vì vụ án kia vẫn không

khiến anh nằm hoàn toàn khỏi vòng liên lạc.

“Chào,” người thanh tra có vẻ mệt mỏi.
“Michael.”
“Có gì không ổn vậy?” anh lập tức trở nên cảnh giác; có vẻ như chỉ

riêng giọng nói của cô cũng đã bộc lộ khá nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.