CÂY THẬP TỰ VEN ĐƯỜNG - Trang 46

cô thừa hưởng từ mẹ mình – có thể tự thân cảm nhận được nỗi kinh hoàng,
một cảm giác đau nhoi nhói chạy dọc theo sống lưng cô.

“Em có biết kẻ tấn công mình không?”
Cô bé lắc đầu. “Nhưng em biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Là gì vậy?”
“Các băng nhóm.”
“Hắn ở trong một băng nhóm sao?”
“Vâng, tất cả mọi người đều biết. Để được gia nhập, chị cần phải giết ai

đó. Và nếu muốn vào một băng La Tinh, chị cần giết một cô gái da trắng.
Đó là luật lệ.”

“Em nghĩ thủ phạm là người gốc La Tinh?”
“Vâng, em chắc chắn là thế. Em không trông thấy mặt hắn nhưng đã

thấy bàn tay. Nước da sẫm hơn, chị biết đấy. Không đen. Nhưng hắn chắc
chắn không phải người da trắng.”

“Vóc người hắn thế nào?”
“Không cao lắm. Khoảng một mét sáu mươi tám, nhưng quả thực hắn

rất, rất khoẻ. À, còn một chuyện nữa. Em nghĩ tối hôm qua em đã nói chỉ có
một gã. Nhưng sáng nay em đã nhớ lại. Bọn chúng có hai người.”

“Em nhìn thấy hai tên?”
“Hơn thế, em cảm thấy có thêm một người nữa ở ngay gần, chị cũng biết

cảm giác đó thế nào đúng không?”

“Liệu đó có thể là một phụ nữ không?”
“Ồ, có lẽ. Em không biết nữa. Như em vừa nói đấy, lúc đó em rất hoảng

sợ.”

“Có kẻ nào động chạm vào em không?”
“Không, theo kiểu đó thì không. Chúng chỉ dán băng dính lên người em

rồi ném vào cốp xe thôi,” đôi mắt cô bé loé lên những tia căm giận.

“Em còn nhớ gì lúc xe chạy không?”
“Không, lúc ấy em quá sợ. Em nghĩ mình nghe thấy tiếng loảng xoảng

gì đó, một tiếng va đập vọng ra từ trong xe.”

“Không phải trong cốp?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.