vẻ sành điệu. Có khi tôi còn mua một cái áo sơ mi đen nữa,” anh đang nói
dông dài.
Điều Michael O’Neil chưa bao giờ làm. Chưa bao giờ.
Dance chớp mắt. Tim cô đập nhanh như đôi cánh của con chim ruồi
đang lơ lửng trên máng ăn màu đỏ sẫm gần đó. “Tôi…”
Anh bật cười, đôi vai buông thõng xuống. Cô không thể hình dung ra nổi
vẻ mặt mình đang thế nào. “Còn một chuyện nữa tôi đoán mình cần phải
nói.”
“Được rồi.”
“Anne sẽ rời đi.”
“Cái gì?” cô sững sờ.
Khuôn mặt Michael O’Neil là một phức hợp của cảm xúc: hy vọng, bất
an, đau khổ. Có lẽ rõ rệt nhất là hoang mang.
“Cô ấy sẽ chuyển tới San Francisco.”
Cả trăm câu hỏi tuôn ra đầy ắp trong đầu và cô hỏi câu thứ nhất. “Còn
bọn trẻ?”
“Chúng sẽ sống với tôi.”
Một tin chẳng mấy ngạc nhiên. Không có người bố nào tốt hơn Michael
O’Neil. Và Dance vẫn luôn nghi ngờ về kỹ năng làm mẹ của Anne, cũng
như về khao khát của cô ta muốn đảm nhiệm vai trò đó. Tất nhiên, cô hiểu
ra tất cả. Cuộc chia tay chính là nguồn gốc dẫn tới vẻ mặt đầy tâm trạng của
O’Neil ở bệnh viện. Cô nhớ lại đôi mắt của anh, lúc đó thật trống rỗng làm
sao.
Anh tiếp tục, nói với giọng rõ ràng và nhanh của một người từng đưa ra
nhiều dự kiến chóng vánh - và không hoàn toàn thực tế. Đàn ông thường
phạm phải lỗi lầm này nhiều hơn phụ nữ. Anh đang nói với cô về việc các
con tới thăm mẹ chúng, về phản ứng từ gia đình anh và gia đình Anne, về
những gì Anne sẽ làm ở San Francisco. Dance gật đầu, tập trung chú ý vào
những lời anh nói, động viên, và chủ yếu chỉ để anh tự nói.
Dance nhanh chóng để ý đến những lần nhắc tới “người chủ phòng trưng
bày này” và một “người bạn của Anne tại San Francisco” và “anh ta”. Suy