— Tôi không mơ ngủ đâu, – Ann-Britt vẫn khăng khăng. – Cậu ấy đã ghi
lại giờ các cuộc gặp trong sổ agenda.
Wallander suy nghĩ.
— Thế thì Svedberg đã tự làm việc đó mà không báo cho chúng ta.
— Không giống anh ấy chút nào, – Martinsson nói.
— Không hề. Cả chuyện vắng mặt mà không thông báo nữa.
— Về các cuộc gặp, – Ann-Britt tiếp tục, – chúng ta có thể kiểm tra.
Không có gì dễ hơn.
— Cậu làm việc đó đi. Nhớ tìm hiểu xem cậu ấy đã hỏi họ những gì.
— Nghĩ kỹ thì thật là phi lý, – Martinsson nói. – Từ thứ Tư chúng ta đã
tìm cách gọi cho Svedberg để nói về các thanh niên mất tích. Giờ thì anh ấy
không còn ở đây, và chúng ta vẫn nói về họ.
— Có tin mới gì không? – Lisa Holgersson hỏi.
— Không có gì, ngoài việc một bà mẹ ngày càng thấy lo lắng hơn. Bà ấy
nhận được thêm một tấm bưu ảnh của con gái.
— Thế thì phải là dấu hiệu đáng mừng chứ?
— Đúng, trừ việc bà ấy cho rằng tấm bưu ảnh là giả.
— Gì cơ? – Hansson hỏi. – Không ai viết bưu ảnh giả cả. Séc thì có,
đồng ý, nhưng còn bưu ảnh?
— Tôi nghĩ là chúng ta phải tách riêng hai vụ, – Wallander kết luận. –
Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc tổ chức cuộc điều tra thứ nhất: phát hiện kẻ
hoặc những kẻ đã giết Svedberg.
— Không có gì cho thấy có nhiều hơn một người liên quan, – Nyberg
nói.
— Chúng ta có thể chắc chắn về điều đó không?
— Không.
Wallander để hai tay rơi xuống bàn.