CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 138

khi. Cậu ấy rụt rè, cẩn thận. Hẳn là nhiều người thấy cậu ấy nhàm chán. Vô
danh. Hơi chậm chạp, có lẽ. Nhưng không ngốc.

Wallander nghĩ rằng bức chân dung về Svedberg này hết sức chính xác.

Nếu đổi vai, có khả năng ông cũng sẽ miêu tả anh theo đúng cách đó.

— Bạn thân nhất của cậu ấy là ai?

Lần này, câu trả lời làm ông sửng sốt.

— Tôi đã nghĩ đó là anh.

— Tôi?

— Cậu ấy nói thế đấy. Kurt Wallander là bạn thân nhất của em.

Wallander không tin vào tai mình. Ông vẫn luôn coi Svedberg như một

đồng nghiệp trong số những người khác. Họ không giao du nhiều với nhau
ngoài công việc, không bao giờ tâm sự. Rydberg từng là bạn ông, Ann-Britt
Hoglund đang trở thành bạn ông. Nhưng không phải là Svedberg. Không
thể được.

— Chị nói tôi mới biết điều đó đấy, – cuối cùng ông nói. – Về phần

mình, tôi chưa bao giờ có cảm giác đó.

— Điều ấy không ngăn cản cậu ấy cảm thấy như vậy.

— Tất nhiên rồi.

Wallander có cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy mức độ cô đơn thực sự của

Svedberg. Nơi tình bạn được xây dựng trên cái điểm chung nhỏ xíu: sự
thiếu vắng sự thân thiết.

Ông nhận ra mình đang nhìn chằm chằm cái máy ghi âm. Ông ngẩng đầu

lên và tự buộc mình phải tiếp tục.

— Cậu ấy có bạn bè khác không? Những người mà cậu ấy hay gặp?

— Cậu ấy có quan hệ với một hiệp hội chuyên nghiên cứu người

Anhđiêng châu Mỹ. Nhưng tôi tin là chuyện đó chủ yếu được thực hiện qua
thư từ. Hội đó có tên là Indian Science; một cái tên từa tựa như thế. Nhưng
tôi cũng không chắc lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.