CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 144

— Tôi đến đây, – ông nói. – Tôi sẽ ở đó trong nửa tiếng nữa.

— Đừng tự cảm thấy bị bắt buộc đấy nhé.

— Tôi cần phải tránh xa nơi này một lúc.

Wallander ra khỏi sở, không nói là ông đi đâu. Nhưng trước khi rời khỏi

Ystad, ông cũng ghé qua nhà để lấy điện thoại di động. Ông lấy đường E
65, đi qua Rydsgard và Skurup, lấy lối ra ở đoạn lâu đài Stjarnsund và, để
lại đống đổ nát sau lưng, rẽ vào cái sân vuông của Sten Widén. Một con
ngựa đực giống nhốt riêng hí lên trong một ngăn chuồng. Còn lại là im lặng
hoàn toàn.

Sten Widén đi ra. Wallander có thói quen nhìn thấy ông trong bộ đồ lao

động. Lúc này, ông mặc một chiếc sơ mi trắng và tóc ướt. Khi bắt tay ông,
Wallander nhận ra mùi rượu. Sten Widén uống quá nhiều, Wallander biết
điều đó, nhưng chưa bao giờ ông bình luận về chủ đề đó, chuyện này không
liên quan đến ông.

— Buổi tối đẹp quá, – Widén nói. – Mùa hè đã đến cùng với tháng Tám.

Hay là phải nói ngược lại? Tháng Tám đã đến cùng với mùa hè?

Một thoáng ghen tị nhói lên trong Wallander. Ông đã mơ ước được sống

đúng như thế này, ở đồng quê, cùng một con chó, có thể là cùng cả Baiba
nữa. Nhưng giấc mơ đã không trở thành hiện thực.

— Làm ăn thế nào? – ông hỏi.

— Không tốt lắm. Kỷ lục là vào những năm 1980, thời đó ai cũng có đủ

tiền mua một con ngựa. Giờ thì người ta đếm từng xu và tối nào cũng cầu
Chúa không phải trở thành nạn nhân của đợt đuổi việc kế tiếp.

— Tôi thì cứ nghĩ người giàu mới có ngựa đua! Và người giàu thì có bao

giờ bị thất nghiệp đe dọa đâu, nhỉ?

— Người giàu thì tất nhiên là cũng có, nhưng ít hơn trước rồi. Người

bình thường trèo qua hàng rào của họ và nhảy lên những thảm cỏ của họ.
Tương tự với trò đánh golf.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.