CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 187

Và ông dập mạnh điện thoại.

Cùng lúc đó, ông nhận ra mình vẫn chưa biết vừa gọi sang Pháp hay Tây

Ban Nha.

Ông đi lấy một cốc cà phê ở căng tin. Khi trở về phòng, ông nhớ ra là

còn phải gọi điện cho một người nữa. Ông tìm thấy số điện thoại. Lần này
thì có người trả lời.

— Bror Sundelius?

— Tôi đây.

Giọng nói là của một người đã già, âm điệu cả quyết. Wallander tự giới

thiệu. Ông sắp nói đến Svedberg thì bị ngắt lời.

— Tôi đang đợi anh gọi. Tôi ngạc nhiên vì cảnh sát chờ lâu đến vậy

trước khi liên lạc với tôi.

— Tôi đã thử nhiều lần. Tại sao ông lại chờ điện thoại của chúng tôi?

Câu trả lời tuôn ra không chút ngần ngừ.

— Karl Evert không có nhiều bạn gần gũi lắm. Tôi thuộc vào số đó. Tôi

thấy hết sức hiển nhiên khi các anh tìm cách thẩm vấn tôi.

— Về điều gì?

— Hẳn là anh biết điều đó rõ hơn tôi.

Hoàn toàn đúng, Wallander nghĩ. Quý ông này không hề bị tuổi già làm

suy yếu.

— Tôi muốn gặp ông. Hoặc ở đây, hoặc ở nhà ông. Tốt nhất là sáng mai.

— Trước đây, sáng nào tôi cũng đi làm. Giờ thì tôi chỉ loanh quanh thôi.

Tôi có nhiều thời gian đến nỗi không biết phải làm gì. Tôi sẽ chờ anh đến
khi nào anh muốn, sáng mai từ bốn rưỡi, ở đây, Vadergrand này, chân tôi
không được khỏe lắm. Ngài thanh tra bao nhiêu tuổi rồi?

— Tôi sắp năm mươi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.