CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 203

— Anh có thấy đó là những người còn trẻ không?

Người đàn ông lắc đầu.

— Tôi không biết.

— Tôi hiểu là anh đang rất bị sốc. Nhưng anh phải chỉ chỗ cho chúng

tôi.

— Tôi không đặt chân đến đó nữa đâu. Không bao giờ.

— Tôi biết là ở đâu, – người phụ nữ nói xen vào.

Cô đứng sau lưng chồng và giữ lấy hai vai anh.

— Nhưng cô không nhìn thấy họ à?

— Balô của chúng tôi vẫn còn ở đó. Và tấm trải. Tôi biết là ở đâu.

Wallander đứng dậy.

— Vậy thì chúng ta đi thôi.

Cô đi trước họ trên lối đi. Trong sự im lặng, Wallander nghĩ là mình

nghe thấy tiếng động của biển từ xa. Nhưng đó cũng có thể là tiếng vọng
của những suy nghĩ lo lắng của chính ông. Họ đi nhanh. Wallander nhận ra
là ông theo được một cách khó nhọc. Mồ hôi chảy ra dưới áo sơ mi của
ông. Thêm nữa, ông thấy cần đi tiểu gấp. Một con thỏ nhảy qua đường.
Những hình ảnh hỗn độn chen chúc nhau trong đầu ông. Ông không biết gì
về điều đang chờ đợi mình - ngoài việc đó là một cảnh tượng chưa bao giờ
ông từng thấy. Người chết không giống nhau nhiều hơn là người sống. Mỗi
cá nhân là duy nhất, cũng như trong cuộc sống. Không có gì lặp lại, không
gì giống nhau. Cũng như sự lo lắng của ông: ông lại thấy quặn lên trong
bụng. Nhưng lúc nào cũng vẫn là lần đầu tiên.

Người phụ nữ chậm bước. Wallander hiểu là họ đã đến gần. Rồi ông nhìn

thấy tấm vải và hai cái balô. Cô quay về phía họ và chỉ bờ đất phía bên kia
lối đi. Bàn tay cô run lên. Wallander vượt lên trước Martinsson và bước
xuống bờ dốc. Rosmarie Leman đứng đợi họ gần mấy cái balô. Wallander
liếc nhìn về phía dưới. Không nhìn thấy gì, ngoài những bụi cây rậm rạp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.