CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 220

Khẩu súng đã bị bỏ lại. Đó là khởi đầu hay kết thúc của một chuỗi sự kiện?
Hay vẫn còn có đoạn tiếp theo nữa?

Wallander lùi bước trước ý nghĩ đó - rằng có ai đó, có thể, đang rình mò

ở bên ngoài, với ý định tiếp tục cuộc tàn sát lầm đường lạc lối đó.

Tất cả đều trượt đi. Ông tìm kiếm trong tuyệt vọng một đầu mối mà

không sao tìm ra. Ông đứng ở chỗ họ đã tìm được khẩu súng. Tưởng tượng
ra Svedberg đang ngồi trong ghế phô tơi. Hoặc đang đứng dậy. Máy trộn bê
tông đang chạy và tạo ra một tiếng ồn kinh khủng. Hai phát súng, Svedberg
chết trước cả khi thân hình anh chạm xuống đất.

Nhưng ông không nghe thấy gì, không có tiếng nói nào, không có tiếng

cãi nhau nào. Chỉ có sự khô khốc của những tiếng súng nổ. Ông đổi chỗ,
đứng cạnh cái ghế phô tơi đổ. Cậu mở cửa cho ai đó mà cậu biết vào nhà,
người mà cậu không sợ.
Hoặc người đó có chìa khóa riêng, hoặc đồ nghề
mở cửa của thợ khóa. Không phải là một cái xà beng; không có dấu phá
khóa nào. Hắn ta có một khẩu súng săn. Cứ thử giả định đó là một người
đàn ông. Hoặc là, đã có sẵn một khẩu súng trường trong nhà - mặc dù cậu
không có giấy phép mang súng. Hơn thế nữa, một khẩu súng đã nạp đạn.
Mà người đó biết là có tồn tại. Câu hỏi thì nhiều vô số. Nhưng, xét cho
cùng, chúng được tóm tắt vào một từ ‘ai’ đơn giản và một từ ‘tại sao’ đơn
giản. Một ai duy nhất. Và một tại sao duy nhất.

Ông quay lại bếp, ngồi vào bàn và gọi cho bệnh viện. Ông gặp may,

người bác sĩ hôm trước đã nói chuyện với ông đang trực.

— Isa Edengren khỏe. Cô ấy sẽ xuất viện vào ngày mai hoặc ngày kia.

— Cô ấy nói gì?

— Không nhiều lắm. Nhưng, theo tôi, cô ấy khá hài lòng vì được anh tìm

thấy.

— Anh nói đó là tôi?

— Tại sao lại phải giấu?

— Cô ấy phản ứng thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.