CHẬM MỘT BƯỚC - Trang 248

Cả ông ấy cũng vậy, Wallander nghĩ, sự lo lắng không buông tha ông ấy.

Lẽ ra mình không cần ngạc nhiên vì điều này.

— Thật là nóng đối với một tháng Tám, – Edmundsson nói thêm.

— Đừng lo, mùa thu sắp đến rồi.

Ông bật đèn pin và nhảy qua sợi dây nylông ngăn lối vào.

Ông đi sâu vào trong.

• • •

Gã đàn ông đã ở đó một lúc lâu. Ngay khi trời tối, gã đã chui vào khu

bảo tồn, đi từ phía biển để không thu hút sự chú ý của cảnh sát. Gã đã đi
dọc theo bờ biển, trèo qua những tảng đá, biến mất vào giữa đám cây cối.
Gã không thể loại trừ khả năng có chó; do đó gã đã phải đi đường vòng rất
xa và chỉ dừng lại khi đã đến được lối đi chính dẫn vào phần hoang dã của
khu bảo tồn. Từ đó, gã có thể dễ dàng quay lại đường nếu một con chó
đánh hơi thấy. Nhưng gã không lo lắng. Làm sao họ có thể đoán được là gã
sẽ quay lại?

Náu mình trong bóng tối, gã quan sát những cảnh sát đi lại theo lối đi.

Nhiều chiếc xe đã đi qua. Gã cũng nhìn thấy hai người phụ nữ. Nhiều
người rời khỏi khu bảo tồn vào cùng một thời điểm, khoảng hai mươi hai
giờ. Gã lợi dụng lúc đó để uống một ít trà. Chỗ trà mà gã mới đặt mua từ
Thượng Hải đã đến nơi; gã sẽ đi lấy ở bưu điện ngay sáng sớm ngày mai.
Sau khi để cái bình Thermos vào lại trong balô, gã chậm rãi tiến lại gần nơi
đã giết họ. Vào lúc đó, gã đã chắc chắn được rằng lũ chó đã đi khỏi. Gã
nhanh chóng nhìn thấy những ngọn đèn chiếu đang tỏa ra một thứ ánh sáng
không thật trong khu rừng. Như thể, gã nghĩ, mình đang xem miễn phí một
vở kịch không mở cửa bán vé
. Gã có ham muốn lại gần thêm nữa để nghe
được các cảnh sát nói gì với nhau. Và nhìn thấy mặt họ. Nhưng gã kiềm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.